Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà mặc dù như thế, chỉ có một bộ phận người rất nhỏ, lựa chọn rời khỏi hoàng thành Thiên Ưng.

Tuyệt đại đa số võ giả, đều lựa chọn ở lại.

Diệp Viễn nổi giận chém tam đại thiên tài, bọn họ hiểu rõ đó cũng không phải vì bản thân mà là vì một tiểu nhân vật.

Tiểu nhân vật kia, tên là Khương Minh.

Sau ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nhớ kỹ tên tiểu nhân vật không đáng kể này.

Bởi vì, đó là hình ảnh thu nhỏ của mỗi một người bọn họ.

Mỗi một người bọn họ, đều chẳng phải chính là Khương Minh giữa muôn vàn chúng sinh sao?

“Ta chỉ là tán tu một giới, mấy vạn năm nay, ta sống ở hàng chục thành trì. Nhưng mà không có một tòa thành trì này, khiến cho ta có loại lòng trung thành này.

“Diệp Viễn đại nhân không giống với những người thống trị khác! Trong mắt ngài ấy, từng võ giả của hoàng thành Thiên Ưng, đều là người nhà.”

“Còn không phải sao? Lần trước Tử Hồn Môn khiêu khích ngài ấy, Diệp Viễn đại nhân thà rằng tự trói hai tay, cũng không muốn trong thành có thêm một người bị thương! Phải biết là dựa vào thực lực của ngài ấy, giết chết những tên kia cũng không phải việc khó. Lần này, ngài ấy chính là vì một tiểu nhân vật không đáng kể Khương Minh mới tức giận giết người.”

Mấy năm nay, Diệp Viễn ở hoàng thành Thiên Ưng đã khiến cho các võ giả này có lòng trung thành cực lớn.

Hắn ưu hóa Đan Tháp, Võ Tháp, mở ra với tất cả võ giả, giảm bớt thuế má của võ giả trong thành, một dãy chuyện này không nói nữa.

Đặc biệt hành động hai lần gần đây của Diệp Viễn đã triệt để chinh phục võ giả trong thành, làm cho tất cả mọi người đều quy thuận.

Điều này khiến cho bọn họ có cảm giác hoàng thành Thiên Ưng giống như là nhà.

Ở thế giới lạnh lùng này, có một người thống trị chân tình thực cảm đối đãi với các tầng lớp võ giả, hiển nhiên điều này là chuyện cực hiếm.

Cho nên, lần này biết rõ đối thủ của Diệp Viễn là cường giả Thiên Tôn, nhưng mà không có ai lùi bước, ngược lại còn là bộ dáng vẻ cùng chung mối thù.

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Diệp Viễn tiêu diệt tam đại thiên tài, đại đế đô Ngũ Tiêu rất nhanh đã nhận được tin tức.

Lúc này, hai vị lão tổ Đặng gia và Đái gia, đang nổi trận lôi đình ở trong phủ thành chủ.

“Lữ Ngạn huynh, tiểu tử tên Diệp Viễn này, thật sự là ăn gan hùm mật báo rồi, lại dám giết Đặng Úy nhà chúng ta! Không giết tiểu tử này, khó tiêu mối hận trong lòng ta!” Đặng Vân, lão tổ Đặng gia đang tức giận gầm thét.

Đái Xuân Hào, lão tổ Đái gia ở một bên cũng là vẻ mặt tức giận nói: “Đái gia ta tổn hao vô số tâm huyết lên người Dương Nhi hắn mới được ngày hôm nay. Bản tôn còn cho hắn kề thừa y bát của ta, không ngờ được giờ lại chết trong tay tiểu tử này. Không giết hắn, Đái Xuân Hào ta thề không làm người.”

Lúc này, khí thế của hai lão tổ cực thịnh vượng, nói mấy câu mà gần như muốn rung sụp nóc nhà, có thể thấy được phẫn nộ như thế nào.

Mà đối diện bọn họ mà một người trung niên có khuôn mặt lạnh lùng.

Người trung niên này, chính là cha của Lữ Tử Y, Lữ Ngạn, chủ của đại đế đô Ngũ Tiêu.

Lão tổ hai nhà này dám kêu gào như vậy trước mặt Thiên Tôn, hiển nhiên là người cùng thế hệ với Lữ Ngạn.

Hai người này, đương nhiên cũng là cường giả Thiên Tôn.

Võ giả hoàng thành Thiên Ưng, cũng không biết thâm sâu của đại đế đô Ngũ Tiêu.


Nếu như bọn họ biết, Diệp Viễn một hơi đắc tội tam đại cường giả Thiên Tôn, không biết là tuyệt vọng cỡ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK