Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng chẳng làm thế nào được bởi vì thực lực của bọn họ quá yếu.

Long Đường hiểu rõ, nếu như không phải nể mặt là đồng môn, Diệp Viễn căn bản đến nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ.

Thực lực của Diệp Viễn hiện tại so với bọn họ đã hoàn toàn không phải ở trong cùng một thế giới nữa rồi.

Những cũng chính vì điều này mà Long Đường cùng với những người đồng môn này đều cảm thấy vô cùng tự hào.

Bởi vì với danh tiếng và thực lực của Diệp Viễn cho đến bây giờ, hắn vẫn nhận mình là người của u Vân Tông.

“Ha ha! Ngươi không nhìn thấy là chúng ta đem bao nhiêu người đến đây sao? Đừng có tưởng rằng các người tiêu diệt được vài thế lực là giỏi lắm. Trong những người của chúng ta ở đây tuy rằng không có cao thủ Thần Du cảnh nhưng mà có người đã từng giết chết cường giả Thần Du cảnh trung kỳ! Nói về thực lực chúng ta so với Tông chủ nhà các người cũng không kém bao nhiêu! Bảo hắn tới gặp ta thì làm sao hả? Một gã đại hán khinh thường nói.

Long Đường hơi nheo đôi mắt lại, hiển nhiên là không tin lời nói của tiểu tử này.

Cường giả Thần Du cảnh trung kỳ có thực lực đủ để giết hàng vạn người ở đây

‘Ạ •

rồi.

Tên tiểu tử này nói láo cũng còn không thèm viết kịch bản trước.

Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Sở Thạch, nửa năm không gặp, càng ngày ngươi càng kiêu ngạo rồi đấy!”

Vị tráng hán này, chính là kẻ mà nửa năm nay không thấy đâu – sở Thạch.

Nhưng hắn mang theo mấy chục ngàn người ngày, đều là những võ giả được Diệp Viễn cứu khỏi Xích Quang Thành trước đó.

Chỉ là hình như số lượng đã giảm đi khá nhiều.

“Ông nội đây kiêu ngạo đẩy, thì sao… nào?”

Sở Thạch vừa quay đầu vừa hống hách nói, nhưng mà ngoảnh đầu lại, chữ “nào” kia lại nói ra một cách run rẩy.

Vừa ngay trước đó con là một con hổ dung mãnh, bỗng chốc biến thành một con mèo bệnh, phờ phạc sợ sệt.

“Diệp… Diệp Viễn đại nhân! Ha… ha ha, sao lại là người chứ? Sao người có… có thể xuất hiện ở đây được?” sở Thạch nói năng lẳp bắp, lưỡi cứ líu hết cả lại.

Diệp Viễn đáp: “Không phải ngươi vừa muốn tìm ta sao? Giờ ta tới rồi, ngươi nói sao ta lại xuất hiện ở đây được?”

Sở Thạch toát mồ hôi hột, mắt đảo liên hồi, rõ ràng là đang muốn tìm lý do nào đó để trốn tránh.

“Bịch!”

Sở Thạch bị một cước đá bay, không phải là Chu Trường Trị thì còn là ai được nữa?

Chu Trường Trị nhìn về phía Diệp Viễn cúi chào, nói: “Ta sớm đã khuyên hắn không được kiêu ngạo, nhưng hắn lại không nghe! Chỉ là bọn ta không ngờ, tiếng tăm của u Vân Tông khởi sắc, đã vậy lại do Diệp Viễn đại nhân tới chủ trì!

Diệp Viễn nhìn thấy cố nhân tới, cũng hết sức vui mừng, cười nói: “Ta chỉ là phàm nhân sinh ra từ nhân giới, gia nhập u Vân Tông. Hôm nay có dịp trở lại, tự ắt phải giương lên kỳ hiệu tông môn của bản thân rồi.

Sở Thạch bọn họ ban đầu đều là tán tu, chỉ biết rằng Diệp Viễn lai lịch không tầm thường, căn bản không biết hắn vậy mà lại xuất thân từ một tông môn nhỏ bé.

u Vân Tông là một tông môn đặc thù, chỉ có những cao tầng ở Bắc Vực mới biết.

“Ha… ha ha, Diệp Viễn đại nhân, ba huynh đệ này thực sự nhớ ngươi muốn chết! Khoảng thời gian này đêm nào ta cũng ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, nào ngờ ngươi lại tung hoành xuất thế, trớ thành chủ nhân của Lộc Minh Thành!” sở Thạch tưng tửng chạy qua, xấu hổ nói.

Chu Trường Trị cười mắng: “Ta sớm đã nói Diệp Viễn đại nhân là cát nhân thiên tướng, mấy thứ tầm thường ấy làm sao làm khó được ngài ấy?”

Sở Thạch bĩu môi nói: “Không biết kẻ nào nửa đêm cứ thở dài, cầu trời cho Diệp Viễn đại nhân bình an vô sự!”

“Cút! Ngươi ban nãy vừa xúc phạm đại nhân xong, còn không mau quỳ xuống nhận tội?” Chu Trường Trị hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK