Dường như từ trong ra ngoài toàn bộ bí cảnh đều được bảo hộ bời trận pháp. Đặc biệt là Thiên Lôi Tỏa Nguyên Trận, trong số trận pháp cấp năm cũng là trận pháp vô cùng cường đại.
“ở Nam Vực, một đường trận pháp đã vô cùng tàn lụi, cũng chỉ có một đại tông lớn như Thiên Càn Tông mới có thể bồi dưỡng ra một trận sư cấp bốn! Nhưng trận sư cấp bốn của họ so với tông môn này thì quả thực là quá kém cỏi.” Mai Trăn cảm khái nói.
Diệp Viễn gật đầu một cái nói: “Mọi người hãy cẩn thận, nói không chừng trong đại điện này còn tồn tại một số nguy hiểm.”
Thực ra không cần Diệp Viễn nhắc nhở, mọi người đã trải qua nhiều việc trong bí cảnh này như thế, sao bọn hắn dám xem nhẹ?
“Diệp Viễn, huynh xem hình như bên kia có một bức họa!” Thiên Vũ đột nhiên hét lên.
Diệp Viễn gật đầu, hắn cũng đã nhìn thấy bức họa đó, tuy mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng trong lòng thì giống như có một vạn con ngựa đang phi nước đại qua!
Hắn quá quen với người trong bức tranh đó!
Người trong bức tranh phong thái bất phàm, ngọc thụ lâm phong, chỉ là khuôn mặt của thanh niên trong bức họa có chênh lệch không nhỏ so với người mà Diệp Viễn quen biết.
Tuy nhiên chỉ cần nhìn một cái là Diệp Viễn có thể nhận ra người trong bức chân dung chính là hắn ta thời niên thiếu – Trận Đế cấp chín Lục Lâm Phong!
Mà Lục Lâm Phong còn có một tên khác, đó là một trong thập đại thần vương của Thần Vực- Đại Diễn Thần Vương!
Thập đại Thần Vương đều là những người đã phát triển đến cùng cực trong từng lĩnh vực riêng của bọn họ.
Mặc dù phương hướng phát triển của bọn họ không giống nhau, nhưng họ có cùng một đặc điểm chung, đó là sức mạnh siêu cường!
Lục Lâm Phong có thể dựa vào trận đạo chiếm một vị trí trong Thập đại Thần Vương là có thể tưởng tượng trình độ trận đạo của hắn cao đến mức nào!
“Mụ nội nó! Chẳng trách vừa vào bí cảnh đã có cảm giác quen thuộc, loanh quanh cả nửa ngày thì ra tông môn này là đạo thống do Lục Lâm Phong để lại! Có điều chắc chắn hắn ta không thể ngờ rằng đạo thống mà hắn đế lại đã mai một từ lâu. Thật sự không thể ngờ, lão bằng hữu này lại đến từ Vô Biên Giới, mà ta lại được trùng sinh đến quê hương của hắn!”
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Diệp Viễn cảm khái vô hạn.
Làm ầm ĩ nửa ngày trong bí cảnh này, hóa ra đây là đạo thống do người quen cũ để lại!
“Thật đáng tiếc, đồ tử đồ tôn của ngươi không còn nữa, nếu không ta nhất định sẽ thay ngươi quản giáo lại bọn hắn, trút cơn giận trong lòng.” Diệp Viễn buồn bực nói trong lòng.
Thế giới của võ giả trước giờ không dựa vào tuổi tác để phân cấp bậc mà dựa vào thực lực để phân.
Vào thời điểm đó, Cơ Thanh Vân là người trẻ nhất trong số các cường giả Thần Vương của Thần Vực, mà thực lực đan đạo của hắn lại là có một không hai lúc bấy giờ !
Cũng chỉ có phụ thân hắn là Cơ Chính Dương và một hai lão gia hỏa của công hội luyện dược sư mới có thể được hắn!
Do đó, giữa Diệp Viễn và thập đại Thần Vương luôn là luận giao ngang hàng.
Mà vị Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong này là một lão yêu đã sống vài ngàn tuổi.
Nói ra thì Diệp Viễn và Lục Lâm Phong còn có đụng chạm không nhỏ!
Lão tiểu tử này năm xưa lấy chính “Trận Đạo cửu Trát” của mình để đặt cược, khích tướng Diệp Viễn đọ tài trận đạo với hắn, và kết quả là Diệp Viễn thất bại trở về ngoan ngoãn luyện ba viên đan dược cấp chín cho hắn!
Là ba viên đan dược cấp chín thượng phấm đấy!
Lúc đó Diệp Viễn luyện đan tới mức sắp hộc máu thì mới luyện ra được ba viên đan dược cấp chín thượng phẩm!
Kết quả tên kia chỉ gửi đến một câu: “Haha, lần sau chúng ta lại cược tiếp!”
Khi ấy Cơ Thanh Vân gần như muốn phun ra máu.
Mặc dù Cơ Thanh Vân cũng là một trận sư cấp chín, so với Đại Diễn Thần Vương cũng không kém quá nhiều.
Nỗi nhục nhã này, Diệp Viễn luôn ghi nhớ cho tới tận bây giờ.
Bây giờ Diệp Viễn vô tình chạy vào sào huyệt của Lục Lâm Phong mà lại không thế bắt nạt đồ tử đồ tôn của hắn, điều đó khiến cho Diệp Viễn rất buồn bực.
“Diệp Viễn, Diệp Viễn! Ngươi sao vậy? Lẽ nào ngươi biết người trong bức họa này?” lời của Bàng Vạn Niên làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của Diệp Viễn.
Diệp Viễn quay người lại ho một tiếng nói: “Hắn ta xấu như vậy làm sao đệ có thể quen hẳn ta được?”
Bàng Vạn Niên nhìn vào bức họa, có một chút không hiểu.