Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều, những sức mạnh pháp tắc này đã đủ cho bọn họ tiêu hóa trong thời gian rất lâu.

Về phần những Luyện Dược Sư nghe giảng đạo kia, đã sớm tự mình rời đi.

Thực lực của bọn họ, căn bản không thể nào đi vào Pháp Tắc Chi Hải mênh mông như vậy.

“Không ngờ được, Pháp Tắc Chi Hải này lại kéo dài hơn một tháng, thực sự là hiếm thấy! Hả? Diệp Viễn vẫn còn đang cảm ngộ?” Đan Ngọc Thiên Tôn cau mày nói.

Theo lý mà nói, cảnh giới của Diệp Viễn không bằng hắn, hẳn là phải sớm đi ra mới đúng.

Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng là vẻ mặt kinh ngạc, trầm giọng nói: “Gia hỏa này, chẳng lẽ không hiểu đạo lý tham thì thâm sao?”

Một đám Thiên Tôn cũng vô cùng giật mình, những Thiên Tôn bọn đều đã ra ngoài rồi mà Diệp Viễn vẫn còn ở trong đó.

“Phiêu Vũ huynh, trạng thái của Diệp Viễn, dường như có chút không đúng!” Tử Dực Thiên Tôn nhắc nhở.

Phiêu Vũ Thiên Tôn biến sắc, nhìn kỹ lại, phát hiện trạng thái của Diệp Viễn hoàn toàn đúng là rất không thích hợp.

Lúc này, Diệp Viễn giống như một cái xác không hồn, thân thể không có nửa điểm sự sống.

“Không được, không thể để cho hắn tiếp tục như thế, nhất định phải làm hắn tỉnh lại!”

Nói rồi, thân hình Phiêu Vũ Thiên Tôn khẽ động, đi vào trong Pháp Tắc Chi Hải lần nữa, ý định đánh thức Diệp Viễn.

Nhưng vào lúc này, một lôi đình to cỡ miệng chén, đột nhiên không có chút dấu hiệu nào rơi từ trên chín tầng trời xuống.

Ken két… oanh!

Sắc mặt Phiêu Vũ Thiên Tôn đại biến, lập tức một luồng khí tức nguy hiểm lóe lên trong đầu.

Hắn sao dám có nửa điểm do dự, thân hình lập tức lui nhanh ra ngoài.

Ngay lúc thân hình hắn rời khỏi Pháp Tắc Chi Hải, đột nhiên, lôi đình tiêu tán, giống như là chưa từng có xuất hiện vậy.

Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Nhưng mà phía sau Phiêu Vũ Thiên Tôn đã đầm đìa mồ hôi.

“Đây… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tử Dực Thiên Tôn kinh dị nói.

“Xem ra không vào được Pháp Tắc Chi Hải, chỉ có thể khẩn cầu Diệp Viễn có thể bình an.” Phiêu Vũ Thiên Tôn lắc đầu thở dài.

Lôi đình vừa rồi quá khủng bố, giống như uy nghiêm của thiên địa vậy.

Nếu như chậm một chút, chỉ sợ hắn đã hóa thành tro bụi rồi.

Một vài Thiên Tôn không vừa mắt Diệp Viễn, lúc này mừng thầm trong lòng.

Nhất là Ngạo Vân Thiên Tôn, dường như sự vui sướng trên mặt không che giấu được.

“Ha, tự gây nghiệt thì không thể sống! Tiểu tử này tự cao thiên phú cao, thật sự cho rằng Pháp Tắc Chi Hải này là hậu viện nhà hắn, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu sao?” Ngạo Vân Thiên Tôn cười lạnh nói.

Đan Ngọc Thiên Tôn cũng mừng thầm trong lòng, có điều hắn không biểu lộ ra ngoài, chỉ thản nhiên nói: “Tất cả giải tán đi.”

Thời gian trôi qua từng chút một, đương nhiên đám Thiên Tôn cũng sẽ không phí sức ở chỗ này, tự mình đi tìm nơi bế quan.

Lúc này, đại hội Vân Đan đã hoàn toàn kết thúc, có điều vẫn có rất nhiều người tụ tập xung quanh quảng trường Thiên Duyệt, vẻ mặt lo lắng nhìn bóng người ở trên đài cao.

Diệp Viễn giảng đạo, một đám người nhận được phúc, luôn có chút đội ơn, mặc dù bọn họ không thể làm cái gì nhưng ở một bên quan tâm Diệp Viễn thì vẫn có thể làm được.

Một ngày, hai ngày.

Một tháng, hai tháng.

Một năm, hai năm…

Đảo mắt đã hơn hai năm, Diệp Viễn liền như người khô ngồi ở trên đài cao, trên người không có nửa điểm sự sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK