Nhưng Diệp Viễn đã cố ý che dấu thì làm sao nàng có thể nhìn ra được chứ.
“Có đúng là ngươi không cố ý không?” Tiêu Như Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có đôi chút thất vọng.
“Thật sự là cố ý mà, chỉ là cô nương may mắn mà thôi!” Diệp Viễn không vui nói.
“Ngươi!” Tiêu Như Yên suýt chút sụp đổ.
“Được rồi được rồi, trả đan dược lại cho cô nương. Nếu như nàng đã không sao, vậy ta đi đây. Để chúng ta giao lưu với nhau, cũng không phải chỉ là trình độ này thôi sao? Chỉ vì luyện đan dược này, mà suýt chút nữa còn khiến cả bản thân luyện đến hỏng luôn.”
Diệp Viễn miệng nói chân bước ra khỏi Tứ Hải Lâu, cho nên không thấy ánh mắt muốn giết người ớ phía sau.
Đương nhiên là Diệp Viễn cố ý, nhưng ở đây không phải là Vô Biên giới nên hắn không muốn ra mặt.
Còn nếu như Diệp Viễn đồng ý, thì hắn còn có thể luyện chế ra Hạo Linh Bồi Nguyên Đan thượng phẩm, nhưng Tiêu Như Yên và hắn chẳng có quan hệ gì, giúp Tiêu Như Yên tới đó cũng đã coi như tận tâm tận nghĩa lắm rồi.
Tuy rằng hắn biết lúc đó Tiêu Như Yên đã hiếu ra vấn đề, nhưng cũng không quá quan trọng, cứ để nàng ta tự mình suy đoán tiếp đi.
Hai ngày sau, cuối cùng cũng đã tới ngày đại hội đấu đan diễn ra.
Điều khiến Diệp Viễn không ngờ tới chính là, địa hội đấu đan này lại được tổ chức tại tổng bộ công hội luyện dược sư của Cuồng Phong giới.
Sau lần tham gia khảo hạch ở công hội luyện dược sư tại Tân quốc, Diệp Viễn chưa bao giờ trở lại những nơi như thế này.
“Cơ huynh đệ, lần đại hội đấu đan này vất vả cho ngươi rồi!” Tiêu Như Phong chắp tay nhìn Diệp Viễn nói.
Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn được gặp thiên tài số một của Tiêu gia, thoạt nhìn chính là người hào hoa phong nhã khiến cho người khác có hào cảm từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng khí sắc của Tiêu Như Phong vẫn không được tốt lắm, tuy rằng đã phục dụng Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, nhưng chỉ là Hạo Linh Bồi Nguyên Đan hạ phẩm, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp hắn gia cố căn cơ, giảm bớt di chứng vượt cấp thất bại.
Nếu như Diệp Viễn ra tay giúp hắn luyện ra đan dược thượng phẩm thậm chí là cực phẩm, thì chắc chắn bây giờ Tiêu Như Phong đã hồi phục trạng thái đỉnh cao nhất của hắn.
Nhưng Diệp Viễn vốn không có ý định này, bởi Hạo Linh Bồi Nguyên Đan là đan dược cấp ba thượng phẩm cực kỳ khó luyện chế, còn khó hơn nhiều so với Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan.
Nếu như Diệp Viễn giỏi tới mức có thể luyện chế ra bất kỳ đan dược nào, sẽ khó tránh khỏi sự hoài nghi trong lòng người khác.
Lần đại hội đấu đan này, Diệp Viễn cũng không định dốc toàn bộ sức lực, chỉ cần đánh thắng trận là được.
Nghĩ tới việc đối phó với thiên tài giỏi nhất của Đồng gia, đánh bại đối phương xem ra cũng không thành vấn đề.
Diệp Viễn cười nói: “Đại thiếu gia khách khí rồi, Cơ Thanh đã là khách khanh của Tiêu gia, nhận bổng lộc của Tiêu gia, đương nhiên cũng phải gắng sức vì Tiêu gia.”
Tiêu Như Phong cười nói: “Cơ huynh đệ không cần phải khách khí như vậy, ngu huynh lớn hơn vài tuổi, Cơ huynh đệ cứ gọi ta là Tiêu huynh được rồi.”
Diệp Viễn cũng không đôi co nhiều, chắp tay nói: “Tiêu huynh!”
Lúc này, một ánh mắt không mấy thiện cảm từ phía sau Tiêu Như Phong truyền tới, không phải là Tiêu Như Yên thì còn ai vào đây nữa?
Nhưng trong ánh mắt của Tiêu Như Yên ngày hôm nay, ngoài cái nhìn không mấy vui vẻ với Diệp Viễn ra, còn lại đều là đầy vẻ hoài nghi.
Rất hiển nhiên, Diệp Viễn đã trở nên rất thần bí trong mắt nàng.
“Như Yên, muội đúng là có mắt nhìn, có thể tìm được thiên tài đan đạo như Cơ huynh đệ đây, quả đúng là ông trời vẫn chưa quên Tiêu gia ta!” Tiêu Như Phong nói với muội muội của mình.
Tiêu Như Yên lắc đầu nói: “Tìm được hắn thì sao chứ? Trận gặp Đồng Văn Xương chúng ta thua chắc rồi, hơn nữa muội cũng không có niềm tin sẽ thắng Đồng Văn Thọ, ngay cả Đồng Văn Huy, cũng là người có thực lực rất mạnh, Cơ Thanh có thắng được hắn hay không cũng chưa biết được đây!”
Có thể nhìn ra, cho dù là có Diệp Viễn, nhưng Tiêu Như Yên vẫn không cảm thấy lạc quan trước trận đấu ngày hôm nay.