Diệp Viễn cũng bị lời nói của Giản Hoằng Tiêu làm cho kinh ngạc, chợt cười khổ nói: “Ánh mắt của tiền bối thật tốt, nói không sai chút nào!”
Vẻ mặt Giản Hoằng Tiêu đắc ý, vuốt râu mà cười: “Ha ha, cả đời lão phu chỉ luyện một đôi mắt này. Mặc dù ta không tính ra được số mệnh của ngươi, nhưng mà có nhiều thứ là không giấu được.”
Diệp Viễn nghe vậy cũng chậc chậc kêu kỳ lạ, ôm quyền nói: “Pháp nhãn của tiền bối, Diệp Viễn bội phục.”
Giản Thần ở một bên, sớm đã chấn động không nói ra lời.
Lục Chuyển Kim Thân hoàn mỹ, đây chính là võ giả luyện thể trong truyền thuyết, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Không ngờ được, lại xuất hiện trên người Diệp Viễn.
Hắn càng không ngờ được, Diệp Viễn lại nhanh như vậy đã bước vào cấp sáu.
Lục Chuyển Kim Thân hoàn mỹ, đó chính là cường giả cấp sáu chân chính!
Hắn đã kẹt không biết bao nhiêu năm ở Thiên Thần tầng chín, nhưng vẫn không thể nào chạm tới được bình cảnh kia.
So sánh ra, chênh lệch giữa hắn và Diệp Viễn, quá lớn!
“Hừ! Cho dù là Lục Chuyển Kim Thân hoàn mỹ thì như thế nào? Đừng nói hắn còn chưa đột phá Chân Thần Cảnh, cho dù hắn thật sự đột phá, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể luyện chế ra được Lục Văn Tinh Thần Đan? Nỗi khổ phản phệ của sư tôn, sao có thể tiêu trừ?” Giản Thần hừ lạnh nói.
Giản Hoằng Tiêu nhướng mày, mắng: “Thần Nhi, hỗn xược! Thế giới võ đạo, thực lực vi tôn, Diệp Viễn đã là người trong chúng ta, nào đến phiên con mạo phạm như thế?”
Diệp Viễn nghe vậy, nhíu mày, khoát tay một cái nói: “Không sao, vốn Giản Thần huynh lớn tuổi hơn so với ta, hơn nữa hắn chỉ là lo lắng cho thân thể của tiền bối. Ha ha, huống hồ… không lâu nữa hắn cũng sẽ là người trong chúng ta.”
Nói rồi, Diệp Viễn lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho Giản Thần, cười nói: “Giản Thần huynh, đây là Nhật Nguyệt Thiên Thanh Đan Diệp mỗ luyện chế, xin vui lòng nhận cho. Diệp mỗ chịu đại ân của tiền bối, không thể báo đáp, đan dược này, xem như là một chút tiền lãi đi.”
Có Vạn Bảo Lâu làm hậu thuẫn, bây giờ đương nhiên Diệp Viễn không thiếu linh dược, luyện chế mấy viên Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan là không nói chơi.
Chỉ là dù vậy, trên người Diệp Viễn cũng không có nhiều Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan, dù sao loại linh dược cấp bậc này, Vạn Bảo Lâu cũng không thể nào cung ứng không hạn chế.
Đối với Giản Hoằng Tiêu, trong lòng Diệp Viễn vô cùng cảm kích, nếu như không có hắn tiêu hao tâm lực tính ra vị trí của Bạch Quang, sợ rằng hắn sẽ phải ôm hận cả đời.
Đương nhiên, Diệp Viễn có thể nhìn ra, Giản Thần là đệ tử được Giản Hoằng Tiêu coi trọng nhất.
Rõ ràng, Giản Thần này đã ở Thiên Thần Cảnh nhiều năm, vẫn luôn không thể đột phá, lúc này trong lòng mới sinh ra oán khí.
Cho nên, Diệp Viễn mới có thể cho hắn một viên đan dược trân quý như thế.
Sư đồ Giản Hoằng Tiêu nghe lời này, vẻ mặt nhất thời dại ra.
Giản Thần có chút đờ đẫn mà nhận lấy bình thuốc, theo bản năng đưa một tia thần thức vào thăm dò, nhất thời cả người hóa đá.
“Hạo… thần phẩm Hạo Linh! Ta… không phải ta nhìn lầm đó chứ?”
Lúc Giản Thần nói chuyện, đầu lưỡi cũng không thẳng được.
Hắn lại đưa thần thức vào tra xét lần nữa, kết quả vẫn là thần phẩm Hạo Linh!
Thần đan Hạo Linh, đời này hắn còn chưa từng thấy qua, chứ đừng nói là thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan!
Giờ khắc này, đầu óc cả người hắn đều mê mẩn, hoàn toàn không biết mình suy nghĩ cái gì.
Hắn chỉ biết là, hình như mình ăn may rồi!
Nghe lời Giản Thần nói, đến cả Giản Hoằng Tiêu kiến thức rộng rãi cũng há miệng nửa ngày còn chưa ngậm lại được.
“Diệp… Diệp tiểu hữu, cái này… Đan dược này quá trân quý, Giản Thần không thể nhận!”
Giản Thần nghe vậy, toàn thân không khỏi chấn động, trên mặt đều là không nỡ bỏ, vô thức nắm chặt hơn bình thuốc nhỏ trong tay.
Diệp Viễn khoát tay, cười nói: “Tiền bối không cần như vậy, trong mắt Diệp Viễn, một nghìn viên, một vạn viên thần đan Hạo Linh cũng không quan trọng bằng mạng của huynh đệ! Bây giờ Giản Thần huynh cần nó, cứ để hắn nhận đi. Ngoài ra, vừa rồi Giản Thần huynh nhắc đến Lục Văn Tinh Thần Đan, là đan dược gì vậy?”