Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo đường đi mọi người phát hiện rất nhiều thi thể, tất cả đều chết vì bị người khác loạn đao phân thây.

Không nghi ngờ gì nữa, đoàn người Vệ Thành đang gặp nguy hiểm.

“Mọi người đề phòng cẩn thận!” Diệp Viễn phân phó.

Vệ Thành mang theo võ giả của ba đại thánh địa, thực lực không hề yếu nhưng vẫn có nhiều người bị giết như vậy, hiển nhiên là đã gặp phải nguy hiểm không tầm thường chút nào.

Mọi người nghe thấy vậy đều không dám chậm trễ, lập tức ngưng thần đề phòng.

“Diệp huynh, phía trước hình như có người đánh nhau, có phải là đoàn người Vệ Thành không?” Bỗng nhiên Thịnh Tuấn nói.

Diệp Viễn cũng nghe thấy tiếng đánh nhau phía trước, gật đầu nói: “Rất có thể, chúng ta nhanh chân lên một chút!”

Đoàn người bước nhanh hơn, đi về hướng có tiếng đánh nhau.

Đi không bao xa quả nhiên đã nhìn thấy thân ảnh của đám người Vệ Thành, bọn họ đang rơi vào khổ chiến.

Mà chiến đấu với bọn họ lại là một binh đoàn khô lâu! Trong tay những tên lính khô lâu đều cầm trường đao theo quy thức, giống như là quân đội vậy.

Thực lực của những tên lính khô lâu này vô cùng mạnh mẽ, bên trong không thiếu những tên có thực lực cấp tám, hơn nữa số lượng khô lâu lại rất nhiều, lúc này đã hoàn toàn bao vây đoàn người Vệ Thành.

Ba đại thánh địa bị tổn thất nặng nề. Nếu mấy người Diệp Viễn còn không chạy tới thì chỉ sợ toàn quân sẽ bị tiêu diệt sạch.

“Lên!” Diệp Viễn hạ lệnh không một chút do dự nào.

Mười mấy tên võ giả chen nhau lên chiến đấu cùng với những tên lính khô lâu kia thành một đoàn.

Lúc này toàn thân Vệ Thành đều là máu, trên người cũng đã bị chém vài nhát đao.

Tuy rằng trong tay hắn cầm là thánh khí hạ phẩm, thế nhưng phòng ngự của những tên khô lâu này thật sự quá cường hãn. Hắn đã chém giết rất nhiều tên khô lâu, nhưng lại có thêm càng nhiều khô lâu xông tới hơn nữa.

Hắn đã giết đến tay mềm nhũn!

“Lẽ nào phải chết ở chỗ này hay sao? Sớm biết như vậy, thì không nên hành động đơn độc. Nếu như đi theo Diệp Viễn, hẳn là sẽ không xuất hiện loại tình huống như thế này đi?” Trong lòng Vệ Thành đã tuyệt vọng rồi.

Hiện tại trong lòng hắn hối hận không gì sánh được. Tuy là hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết trên phương diện năng lực Diệp Viễn mạnh hơn hắn không chỉ một mảng lớn.

Không thể nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn chính là người thích hợp nhất làm thủ lĩnh của đoàn người này.

Nhưng khi hắn chứng kiến việc Diệp Viễn nổi bật ở khắp nơi, trong lòng hắn làm sao cũng không thoải mái nổi, thế là liền giựt giây hai đại thánh địa khác cùng nhau tách khỏi nhóm lớn.

Bọn họ không ngờ được rằng càng đi sâu vào thì cương thi càng ít, sau đó lập tức có rất nhiều tên lính khô lâu như thế này ập tới từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ lại, lúc này bọn họ có muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được nữa.

Tuy là hắn không phục Diệp Viễn cho lắm, thế nhưng sinh mệnh ở một khắc cuối cùng, hắn lại cho rằng Diệp Viễn có thể ứng phó được loại cục diện như thế này!

“Ầm!”

Một tên lính khô lâu trước mặt Vệ Thành trực tiếp bị đánh thành bột mịn!

“Rầm rầm rầm”

Rất nhanh, mỗi một tên lính khô lâu bên cạnh hắn đều ngã xuống.

Ánh mắt như tro tàn của Vệ Thành lại thay đổi thành tia sáng một lần nữa.

Một bóng người giáng xuống như thần thánh, khiến cho hắn lại thấy đuợc hi vọng. Nhưng là khi thấy rõ thân ảnh kia thì hắn không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ.

“Diệp... Diệp Viễn! Vậy mà hắn… hắn lại tới cứu ta!”

Giờ khắc này Vệ Thành cảm thấy trớ trêu vô cùng. Hết lần này đến lần khác hắn làm khó dễ Diệp Viễn, thậm chí còn kích động võ giả của ba đại thánh địa. Nhưng cuối cùng người đến cứu hắn lại là Diệp Viễn.

Diệp Viễn không thèm để ý đến hắn, tiếp tục chạy đến nơi khác.

Lần giao thủ này khiến mặt Diệp Viễn cũng hơi biến sắc.

Những tên khô lâu này hoàn toàn không biết phòng ngự, chỉ một mặt tiến công!

Khung xương của bọn chúng vậy mà còn cứng hơn cả huyền khí thượng phẩm! Thân thể của những tên khô lâu cấp tám thậm chí còn có thể ngang ngửa với thánh khí hạ phẩm! Những đao kiếm bình thường khó có thể tạo thành thương tổn đến bọn chúng.

Thánh khí hạ phẩm thì rất là quý hiếm ở thánh địa cửu phẩm, trong số những võ giả ở đây thì chỉ có một số ít thiếu chủ và trưởng lão Vô Tướng Cảnh của bảy đại thánh địa mới có thánh khí hạ phẩm, căn bản là không tạo được thương tổn thật sự cho những tên khô lâu kia.

Khó trách thực lực của đoàn người Vệ Thành không hề yếu mà vẫn phải rơi vào khổ chiến.

“Hắc Phong, ra đi!” Diệp Viễn quát lớn một tiếng, Hắc Phong gào thét đi ra.

“Rống!”

Hắc Phong gầm lên một tiếng, cứ mỗi một cước là giẫm nát một con khô lâu.

Hắc Phong đã gần hóa thành rồng, lực lượng của thân thể cũng không kém Chân Long nhiều lắm, tất nhiên là cường hãn hơn mấy tên khô lâu này rất nhiều!

“Hắc Phong, ngươi đi đối phó với những tên khô lâu cấp tám kia!” Diệp Viễn hạ lệnh.

“Vâng!”

Hắc Phong nhận lệnh, bay đến hướng có đám khô lâu giống như một chiếc chiến xa, chiến đấu với những lên khô lâu cấp tám kia thành một đoàn.

Hắc Phong không hổ là mang trong mình huyết mạch của Chân Long, sức chiến đấu cường hãn đến mức khiến người ta căm phẫn. Móng vuốt to của nó lại có thể so với thánh khí, cho nên ngay cả những tên khô lâu cấp tám cũng đều bị bóp nát dưới một trảo kia.

Trong tất cả võ giả ở đây, chỉ có duy nhất Diệp Viễn là có thể vượt qua tốc độ giết địch của Hắc Phong.

Những lên khô lâu cấp bảy căn bản cũng không chịu nổi một kích dưới nắm tay của Diệp Viễn.

Diệp Viễn đã từng dùng một quyền đánh gãy kiếm của Nạp Lan Hồng, có thể thấy được cơ thể của hắn cường hãn bao nhiêu.

Hơn nữa Diệp Viễn mỗi ngày đều tiến hành luyện hoá, dung nhập long cốt thời hồng hoang vào cánh tay của mình. Nắm tay của hắn là một trong những bộ phận cường hãn nhất của cơ thể hắn, giống như là đầu kim cương của dao cắt thủy tinh.

Khung xương của những khô lâu này có cường hãn hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng cường hãn hơn long cốt thời hồng hoang.

Có hai người này gia nhập, chiến cuộc xảy ra biến hóa rất nhanh. Những tên khô lâu xung quanh võ giả của bảy đại thánh địa đều bị thanh tẩy sạch sẽ.

Thấy được ánh sáng cuối đường hầm, võ giả của ba đại thánh địa đều phát ra những tràng vỗ tay hoan hô cực lớn.

Mà võ giả của ba đại thánh địa đã bị chết hơn một nửa, có thể nói là tổn thất nặng nề.

“Ầm!”

Mọi người đang hoan hô, bỗng nhiên có một nhân ảnh bay ra ngoài, đụng vào trên vách động một cái nặng nề.

Thịnh Tuấn không kiềm nén được cơn giận mà chỉ tay vào Vệ Thành hét lên: “Cũng chỉ vì ngươi đố kỵ người tài mà rất nhiều võ giả phải chết như vậy, lần này đã thoả mãn được ngươi chưa?”

Bốn phía lập tức an tĩnh lại, tiếng hoan hô cũng ngừng hẳn, chỉ còn nghe thấy tiếng mắng chửi của Thịnh Tuấn.

“Ngươi cái tên ngu xuẩn này, tự cho mình là thứ tốt! Ngươi thân là thiếu chủ mà lại đem thuộc hạ của mình dính vào nguy hiểm, có còn lương tâm không hả! Ngươi tự mình nhìn bọn họ đi, cũng bởi vì cái lòng tự trọng buồn cười của ngươi mà thiếu chút nữa thì bọn họ vì ngươi mà chết! Còn có Vương Thạch cũng đã chết vì ngươi! Nếu như ngươi có thể thoát ra ngoài thì ngươi định sẽ ăn nói như thế nào với thánh địa Thiên Lam đây? Mai Cốt Chi Địa nguy hiểm như vậy ngươi lại chỉ cảm thấy đơn giản như một trò đùa, thực sự là tìm đường chết!”

Quả nhiên thi thể Vương Thạch cũng được liệt kê, thật sự đã bị khô lâu chém chết.

Thiếu chủ của thánh địa Thiên Lam vậy mà lại chết một cách uất ức ở chỗ này.

Vệ Thành liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy được mỗi một võ giả của ba đại thánh địa đều có vết thương chồng chất, gương mặt tiều tụy.

Mà hết thảy những điều này đều là do hắn ban tặng!

Vệ Thành phát hiện võ giả của ba đại thánh địa đều trợn mắt nhìn hắn. Riêng võ giả của thánh địa Thiên Lam lại hận vì không thể lập tức đi lên giết hắn.

Ngay cả các võ giả của thánh địa Vân Khuyết cũng hết sức thất vọng về Vệ Thành.

Trải qua trận biến cố này, rốt cuộc bọn họ cũng đã biết được tầm quan trọng của Diệp Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK