Một chưởng này, giống như là một chưởng diệt thế, che khuất bầu trời, uy năng vô tận!
Dù nó vẫn còn ở tít xa chân trời, nhưng mọi người bên này đã cảm thụ được sự đáng sợ của một chưởng này.
“Tạch tạch tạch...”
Ma Vương lãnh hết những loạn thạch, trực tiếp bị nghiền ép vỡ nát.
Trong lúc nhất thời, cát bay đá chạy, đá vụn bắn tung trời, cả vùng đều giống như đang lay động.
Mọi người cũng không dám tưởng tượng, sau khi một chưởng này rơi xuống thì sẽ trở thành một bộ tràng cảnh như thế nào.
“Cái bàn tay này thật đáng sợ, lẽ nào… là cường giả Thần Đạo?”
“Không… không phải chứ? Một chưởng này rơi xuống, thì tai họa ngập đầu đó! Diệp lão đại, đến cùng ngươi đã chọc phải cái dạng tồn tại gì vậy?”
“Lẽ nào, chúng ta đã kinh động đến lão quái vật đang ngủ say bên trong hố Thiên Sát hay sao? Uy lực của một chưởng này, cũng thật sự quá đáng sợ đi?”
Nhóm sát tướng Tư Nhân cảm nhận được uy hiếp cực đại, mỗi một người đều la hoảng lên.
"Hiếm gặp thì cảm thấy kỳ quái! Nếu như cường giả Thần Đạo chỉ có một chút thực lực như thế này thì lấy khối đậu hũ đập đầu chết đi! Tư Không Thương chết tiệt, thật sự cho rằng có thể ăn chắc được Diệp gia nhà ngươi sao?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn thả người nhảy lên trực tiếp nghênh đón cái bàn tay to lớn đang xông tới kia!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều không khỏi líu lưỡi.
Mặc dù khí thế của Diệp Viễn vô cùng tráng thịnh, thế nhưng dưới sự uy năng khủng bố của một chưởng này thì lại có vẻ như bé nhỏ không đáng kể.
Thậm chí mọi người có thể cảm giác được một khắc sau Diệp Viễn sẽ bị cự chưởng kia nghiền vỡ nát.
Cự chưởng càng ngày càng gần, toàn bộ không gian đều kiềm nén một cách đáng sợ.
“Phốc phốc phốc...”
Thực lực nhóm sát tướng của Tư Nhân không đủ, bị chưởng lực chấn nhiếp trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì không cần đến lúc cự chưởng rơi xuống đất, bọn họ cũng sẽ bị đánh chết hoàn toàn.
Dưới một chưởng này, căn bản bọn họ không có một chút lực phản kháng nào!
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, chẳng biết Thánh Long Lệnh đã nằm sẵn trong tay từ lúc nào.
Giờ này khắc này, hắn không có khả năng tiếp tục giấu giếm nữa.
Cho dù thần nguyên có trân quý đi chăng nữa mà không có tính mạng thì những thứ đó cũng lãng phí.
Tư Không Thương tự mình ra tay, uy năng của một chưởng này thật sự đáng sợ!
Sự đáng sợ của Thập Đại Thần Vương, căn bản là người bình thường không có cách nào để tưởng tượng được. Trước đây chỉ một chiêu Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương thôi mà đã tàn sát mười mấy tên cường giả Thần Vương.
Thực lực bực này thật sự là quá mức cường hãn đến nỗi khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nếu không như vậy thì Thập Đại Thần Vương làm sao có thể nhận được sự kính ngưỡng của võ giả Thần Vực như vậy chứ?
Hắc Ám Thần Vương Tư Không Thương lại chính là một người bí ẩn nhất trong Thập Đại Thần Vương, thực lực của hắn ngoại nhân không thể nào biết được.
Nhưng mà thực lực của hắn có kém đi chăng nữa thì cũng sẽ không kém hơn Linh Chá Thần Vương là bao nhiêu.
Mặc dù một chưởng này chỉ là hắn phóng xuất với khoảng cách xa, uy lực còn không bằng một phần trăm của thời kỳ cường thịnh nhất của hắn, thế nhưng khí cơ đã sớm khóa chặt Diệp Viễn.
Một chưởng như thế này, căn bản là Diệp Viễn không có khả năng đỡ được.
“Chạy mau! Còn tiếp tục ở đây nữa thì sẽ bị lan gần đến chỗ chúng ta!” Tư Nhân hô lên.
Tư Nhân không nói, bọn họ cũng không dám dừng. Mỗi người trong bọn họ đều triển khai thân pháp, muốn trốn khỏi trọng tâm phong bạo thật xa.
“Ùng ùng!”
Cự chưởng càng ngày càng gần, dưới uy năng của một chưởng này địa đại ở đây đã bị rạn nứt ra từng khúc. Phạm vi mười dặm xung quanh đã bị một chưởng này đánh thành một cái hố to!
Nhìn thấy cảnh này, đám người Thiệu Khải từng người một đều há to mồm, thật lâu sau đó mới có thể ngậm miệng lại được.
Ở niên đại cường giả Thần Đạo điêu tàn này mà vẫn còn có người có thực lực kinh khủng như vậy sao?
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn giữa không trung, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn lại có thể bảo trì đứng lăng không dưới một chưởng như thế này.
Đổi lại là bọn họ thì sợ rằng đã sớm bị đánh thành thịt vụn.
Dù vậy nhưng Diệp Viễn vẫn bị một chưởng này đè ép xuống.
Hắn đã không có cách nào tiếp tục tiến tới trước một phân một hào nào nữa, trái lại còn bị uy năng của cự chưởng trực tiếp đè nén xuống mặt đất.
"Làm sao có thể chống đỡ được một chưởng như thế này? Lần này Diệp lão đại… nguy hiểm rồi!”
Không phải An Nhân không coi trọng Diệp Viễn, mà là một chưởng này thật sự quá cường đại.
“Oanh!”
Đột nhiên bàn tay to đè ép xuống, trực tiếp áp Diệp Viễn vào sâu trong đất!
Mặt đất trực tiếp bị bàn tay to nhấn ra một cái hố sâu thật lớn, mọi người đều không có cách nào tưởng tượng được bản thân Diệp Viễn ở trong gió lốc liệu có thể còn sống hay không!
“Ha ha, tên tiểu tử Diệp Viễn này thật lớn lối, lần này chủ thượng đã tự mình ra tay vậy mà hắn vẫn còn dám phản kháng. Lần này, hắn chết đến mức không thể tiếp tục chết thêm lần nào nữa rồi chăng?” Lãnh Huyết mỉm cười, trong lời nói không thiếu lời châm chọc.
"Thực lực của chủ thượng, căn bản ngoại nhân không có cách nào tưởng tượng được! Dưới một chưởng này, tuyệt đối giống như tổ mất trứng cũng chẳng còn! Tên tiểu tử Diệp Viễn này một đường kiêu ngạo, cuối cùng cũng đã lọt vào báo ứng!” Thiên Đãng cũng là hùa theo mà nói.
Hai người bọn họ đều là ăn không ít thiệt thòi dưới tay Diệp Viễn. Mấu chốt nhất là, rõ ràng Diệp Viễn chỉ có Thiên Khải Cảnh, thế nhưng thực lực lại cường hãn đến đáng sợ.
Mặc dù bọn họ muốn báo thù nhưng cũng là lực bất tòng tâm.
Bây giờ chủ thượng đã tự mình ra tay khiến cho bọn họ hưng phấn không gì sánh được.
“Ừm? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, Lãnh Huyết biến sắc!
Bọn họ cảm giác được, một đạo khí tức đáng sợ đang từ từ dâng lên. Dưới khí tức của cái bàn tay màu đen thật lớn kia lại xuất hiện dấu hiệu bất ổn!
“Oanh!”
Một đạo ánh sáng nóng bỏng phóng lên cao trực tiếp chấn vỡ bàn tay lớn màu đen. Sau đó, mang theo một cỗ khí thế không thể địch nổi xông thẳng về phía chân trời, hướng về nơi cự chưởng tới mà lao đi nhanh chóng!
Đó là một Cự Long thanh sắc bay lên trên chín tầng trời. Hình ảnh kia, thật khiến cho người ta chấn động!
Trong chớp mắt, Cự Long đã biến mất không thấy gì nữa!
“Ừm?”
Nơi cực sâu của hố Thiên Sát, bỗng nhiên Tư Không Thương cảm giác được một cổ khí tức đáng sợ, men theo cự chưởng của hắn mà lan tràn mà đến!
Hắn nhướng mày, sau đó từ trong nhập định đứng thẳng lên.
“Rống!”
Cự Long xuyên qua không gian, trực tiếp đi tới trước mặt hắn.
Tư Không Thương biến sắc nhẹ nhàng chỉ điểm ra một cái, trong nháy mắt bộc phát ra nguyên lực ba động khủng bố.
“Oanh!”
Chỉ với một chiêu này Cự Long đã ầm ầm tiêu tán.
Nhưng mà, sắc mặt Tư Không Thương lại rất khó coi, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng vực sâu cách đó không xa.
Chỉ thấy dưới đáy của vực sâu có một đạo khí tức đáng sợ mơ hồ truyền ra, giống như là có thứ gì đó bị kinh động vậy.
“Không nghĩ tới, tiểu tử này lại là người mang Thần khí của Long tộc! Xem ra, sự việc lần này nhất định phải đi ra ngoài một chuyến!”
Nói xong hắn lại nhìn về phía vực sâu, cau mày nói: “Tên kia bị kinh động rồi, thật là phiền phức! Lần này, lại phải hao tổn không ít công sức! Tên tiểu tử này thật sự đáng hận!”
...
Bị bàn tay to nhấn vào trong hố sâu, Diệp Viễn chậm rãi bò lên, quần áo trên người đã rách nát không chịu nổi, khí tức cũng cực kỳ hỗn loạn.
Nhưng mà Lãnh Huyết cùng Thiên Đãng thấy một màn như vậy lại phát lạnh trong lòng, ngay cả thở mạnh một ngụm cũng không dám.
Thần khí!
Tuyệt đối là uy lực của Thần khí!
Trên tay Diệp Viễn lại có Thần khí chân chính!
Càng đáng sợ hơn là Diệp Viễn có thể phát huy được uy lực chân chính của Thần khí. Bằng không thì hắn không có khả năng sống sót dưới một chưởng này của chủ thượng!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra thần sắc vô cùng rung động từ đối phương.
Không gian chấn động một cái, cuối cùng Tôn chủ U Sát với bộ đồ đen cũng đi ra từ vùng không gian kia.
Diệp Viễn lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Nói cho Tư Không Thương, một chưởng này của hôm nay, ta chắc chắn sẽ trả lại vào ngày khác!”