Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý của tiền bối là, e là Thánh Vực đã sớm biết đến sự tồn tại của thiên mệnh chi tử, cho nên mới cố gắng giữ gìn thực lực?” Diệp Viễn chỉ một chút đã hiểu, suy đoán nói.

Nếu như Ma tộc thật sự thống nhất Thần Vực, tập hợp toàn bộ lực lượng của Thần Vực, dù Thánh Vực có là mai rùa, vỏ bọc của bọn hắn cũng sẽ bị đánh nát.

Điểm này, các cường giả của Thánh Vực không thể nào không nghĩ ra.

Khả năng duy nhất, chính là bọn hắn biết rõ có người có thể cứu vãn Thần Vực nên mới sẽ dùng cách bo bo giữ mình, cố ý không ra sức.

Long Đằng lạnh lùng cười nói: “Chiến tranh giữa Nhân tộc và Ma tộc, thời gian giằng co ít nhất cũng trăm nghìn năm rồi. Nhưng thế lực lớn như Thánh Vực truyền thừa lâu như vậy rồi, ngươi biết điều này có gì kỳ lạ không? Chỉ là những việc bọn hắn làm thật sự khiến người khinh thường! Không ngờ năm vạn năm trôi qua rồi mà bọn hắn vẫn giống như trước!”

Nghe Long Đằng nói như vậy, trong lòng Diệp Viễn cũng hết sức xem thường Thánh Vực.

Đây là chuyện lớn liên quan đến sống chết của toàn bộ Thần Vực, Thần Vực với tư cách là đại thế lực đứng đầu Thần Vực lại muốn khoanh tay đứng nhìn, quả nhiên là đáng xấu hổ tới cùng cực!

Người khác tắm trong máu chiến đấu hăng hái, bọn họ lại muốn ngồi không hưởng lộc, dẫm đạp lên xương cốt người khác mà bước lên cao.

Hơn nữa, vậy mà điều này lại trở thành truyền thống, năm vạn năm trước như vậy, đến hôm nay đã qua năm vạn năm cũng vẫn là như thế!

Diệp Viễn nói: “Vân Tiêu lão đầu chắc chắn không bế quan, hắn muốn dùng chữ "Kéo dài" để ta biết khó mà lui. Ha ha, Diệp Viễn ta dễ dàng lui bước như vậy chắc?”

Long Đằng lắc đầu nói: “Không có tác dụng đâu, hắn đã kiên quyết không gặp ngươi, coi như ngươi đến cửa cầu hắn, hắn cũng sẽ không gặp ngươi đâu!”

Diệp Viễn không nói gì, bắt đầu đi lại trong phòng.

Long Đằng thấy thế cũng ngậm miệng không nói, hắn biết nhất định là Diệp Viễn đang nghĩ biện pháp.

Qua nửa ngày, trên mặt Diệp Viễn lộ ra một nụ cười, Long Đằng thấy vậy liền hiểu có hy vọng rồi.

Quảng trường Thiên Thánh là quảng trường lớn nhất ở Thánh Thành, lượng người qua lại nơi đây cực kỳ nhiều, có thể nói là đoạn đường phồn hoa nhất Thánh Thành.

Ngày thứ hai trời vừa sáng, trên quảng trường Thiên Thánh nhiều hơn một quầy hàng.

Hai bên trái phải quầy hàng, mỗi bên bày một bức biểu ngữ viết dọc rất lớn.

Bức biểu ngữ bên tay trái viết “Xin gì được nấy”, bức biểu ngữ bên tay phải viết “Không lấy một đồng” !

Thế trận này vừa bày ra, lập tức thu hút rất nhiều võ giả vây xem.

“Ồ, ở đây đang làm gì vậy? Xem bói à? Võ giả đều là nghịch thiên cải mệnh, có được mấy người tin mệnh chứ?”

“Ngươi thấy ngươi ngu không? Ngươi nhìn thế trận này đi, giống xem bói? Bên kia để mấy cái dược đỉnh, rõ ràng là giúp người luyện đan.”

“Ý là… giúp người luyện đan miễn phí? Còn có chuyện tốt như vậy à? Chẳng qua, coi như là luyện đan miễn phí, tên tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo rồi đấy. Còn xin gì được nấy nữa, hắn cho rằng hắn là ai cơ chứ?”

“Ha ha, ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp. Người trẻ tuổi này không phải người bình thường, hắn là Đan Đế đỉnh phong Thanh Vân Tử! Năm đó Thanh Vân Tử không chết, mà còn lại một phần linh hồn trốn xuống hạ giới, sống lại rồi!”

“Thanh Vân Tử! Trời ạ, Thanh Vân Tử vậy mà ở chỗ này bày quầy hàng giúp người luyện đan, hắn muốn làm cái gì? Bên cạnh chính là tổng bộ của công hội luyện dược sư đấy, thế này… thế này cũng quá khiêu khích rồi?”

Thân phận của Diệp Viễn đến nay đã không còn là bí mật gì nữa. Bên trong Thánh Thành không thiếu một vài người tin tức nhanh nhạy, biết rõ Diệp Viễn chính là Thanh Vân Tử.

Một trận nghị luận này khiến đám người nhao nhao hỗn loạn.

Đan Đế đỉnh phong Thanh Vân Tử là thân phận cao quý thế nào, đặt ở trước kia, đừng nói là xin hắn luyện đan, ngay cả gặp mặt một lần cũng là điều khó mà có được.

Hôm nay, hắn lại giúp người luyện đan miễn phí, hơn nữa trên biểu ngữ còn viết xin gì được nấy.

Càng quan trọng hơn là, vậy mà hắn lại bày quầy trước đại môn của tổng bộ công hội luyện dược sư, chuyện này thật sự khiến người kinh ngạc.

Từ trước đến nay chưa từng có người dám khiêu khích công hội luyện dược sư như vậy.

Cho dù là thời điểm Dược Vương Điện cường đại nhất cũng chưa từng làm ra chuyện khiến công hội luyện dược sư mất mặt thế này.

Dược Vương Điện và công hội luyện dược sư đọ sức, đó đều là mánh khoé vạch ra trong âm thầm. Phô trương làm mất mặt như vậy vốn chưa từng có.

Đương nhiên, mặc dù Dược Vương Điện lợi hại, nhưng công hội luyện dược sư cũng không phải kẻ ăn chay.

Thực lực đan đạo của Cơ Chính Dương và Cảnh Phụng Thiên là ngang tầm như nhau.

Dũng khí của Thanh Vân Tử từ đâu ra mà dám ở trước đại môn nhà người ta khiến họ mất mặt?

Lúc này, người vây xem rất nhiều, nhưng người thật sự dám lên xin đan lại không có một ai.

Nơi này chính là đại môn của công hội luyện dược sư, xin đan của Thanh Vân Tử không phải là làm mất mặt công hội luyện dược sư hay sao? Không phải ai cũng có lá gan dám chống lại công hội luyện dược sư.

Lúc này, trong đám người bỗng nhảy ra một người, là một võ giả trung niên.

Chỉ thấy hắn đến trước mặt Diệp Viễn, “bụp” một tiếng quỳ xuống.

“Thanh Vân Tử đại nhân, cầu xin người hãy cứu lấy nương tử của tiểu nhân!” Võ giả trung niên khóc lóc than thở nói.

Võ giả trung niên này chỉ là một võ giả Thiên Khải Cảnh, chẳng qua là một nhân vật nhỏ không quan trọng trong Thánh Thành này.

Diệp Viễn vốn đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, nhìn thấy võ giả trung niên này xúc động như vậy thì vội vàng đi lên đỡ lấy hắn nói: “Vị đại ca này không cần làm vậy, nếu ta đã nói xin gì được nấy, cho dù là ai đến ta cũng sẽ không từ chối. Huynh tạm thời nói xem, rốt cuộc nương tử của huynh làm sao?”

Võ giả trung niên vừa nghe, không khỏi vô cùng vui mừng, vội vàng nói đơn giản tình huống của nương tử một lần.

Võ giả trung niên này tên là Lục Võ, nửa năm trước nương tử của hắn đi vào một bí cảnh ở Thánh Vực tìm bảo vật, không ngờ rằng nương tử hắn lại bị một con rắn nhỏ cắn.

Một con rắn nhỏ chưa biến hình, lúc đó bọn họ cũng không buồn để ý, sau khi hút độc ra liền tiếp tục thám hiểm. Nhưng rất nhanh Lục Võ liền phát hiện không đúng.

Trên người nương tử hắn rất nhanh đã mọc ra nhiều chấm đỏ, sau đó làn da bắt đầu lở loét.

Đến bây giờ, trên người nương tử của Lục Võ hầu như đã lở loét toàn bộ, mắt thấy một cái mạng cũng sắp không còn rồi.

Hắn đã tìm dược sư ở công hội luyện dược sư, nhưng căn bản là Đan Thánh của công hội luyện dược sư không chẩn đoán được bệnh.

Còn cường giả Đan Tôn, Lục Võ hoàn toàn không có tiền để mời. Mà cường giả Đan Tôn hắn tìm đã nói rồi, không có thiên nguyên tinh, tất cả không bàn nữa.

Lục Võ vô cùng yêu nương tử, thế là ngày ngày quấn lấy vị Đan Tôn đó, hy vọng có thể dùng thành ý của bản thân khiến đối phương cảm động.

Có điều, căn bản là người ta không hề nể tình.

Không ngờ hôm nay hắn tới lại vừa lúc gặp được Diệp Viễn đang ở đây bày quầy. Hắn cũng không quen biết Diệp Viễn, nhưng khi nghe thấy người trước mắt chính là Thanh Vân Tử đại nhân tiếng tăm lừng lẫy thì hắn không chút do dự là người đầu tiên đứng ra.

Nghe xong tình huống của Lục Võ, Diệp Viễn lập tức nhận ra, nói: “Đó là rắn Thất Tuyệt Song Hoa, nọc độc của nó có hai loại độc tố, một loại hiện tính, rất dễ trừ bỏ, mà một loại khác lại là ẩn tính, cực khó phát hiện. Muốn trừ bỏ loại độc này, cần đan dược Thái Ất Thanh Phong Đan cấp tám.”

Lục Võ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Đan Đế đỉnh phong chính là Đan Đế đỉnh phong, chỉ nghe hắn miêu tả một lần đã phán đoán ra vợ hắn mắc bệnh gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK