Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiêu ngạo nhất thời, chôn vùi đi tiền đồ tốt, có cần phải như thế không?

Huống hồ, còn có người như Phiêu Vũ Thiên Tôn và Tử Dực Thiên Tôn bảo đảm cho hắn.

Trịnh Khải Nguyên mừng rỡ trong lòng, nhưng trên mặt lại cười lạnh nói: “Tiểu tử, bớt nói lời quang minh chính đại như thế đi, ngươi không phải là ỷ có Phiêu Vũ huynh làm chỗ dựa, cho nên không sợ gì sao?”

Diệp Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Ngươi không phải chỉ là muốn kích thích ta thề với thiên đạo sao, như ngươi mong muốn!”

Dứt lời, Diệp Viễn ở ngay trước mặt mọi người, hạ lời thề với thiên đạo.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm!

Đây… Tiểu gia hỏa này cũng quá tùy hứng rồi đi?

Đến lúc này, phần thắng của Diệp Viễn đã cực nhỏ, hắn thế mà lại thề với thiên đạo.

Lần này, cho dù Phiêu Vũ Thiên Tôn có thông thiên, cũng không thể nào làm gì.

“Bây giờ, đến ngươi.” Diệp Viễn nhìn sang Trịnh Khải Nguyên, từ tốn nói.

Trịnh Khải Nguyên cười hắc hắc, nói: “Lần đánh cược này, ngươi thua chắc rồi, bản tôn thề với thiên đạo thì thế nào?”

Dứt lời, Trịnh Khải Nguyên cũng hạ lời thề với thiên đạo.

Tử Dực Thiên Tôn lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.

Nói thế nào thì Diệp Viễn cũng là người của Vạn Bảo Lâu, bởi vì loại đánh nhau vì thể diện này mà không thể nào luyện đan, không khỏi quá đáng tiếc đi.

“Lưu Minh huynh, bắt đầu đi!” Trịnh Khải Nguyên ý cười đầy mặt, nhìn Lưu Minh Thiên Tôn nói.

Lưu Minh Thiên Tôn khe khẽ thở dài, bắt đầu lần thứ ba luyện chế.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong dược đỉnh vẫn luôn vô cùng bình tỉnh, từng bước đang được đẩy mạnh.

Sau hơn một cạnh giờ, đột nhiên, dược đỉnh bắt đầu chấn động, Trịnh Khải Nguyên vừa nhìn, trên mặt không che giấu được hưng phấn, vui vẻ nói: “Ha ha ha… quả nhiên không kiên trì nổi! Ta đã nói rồi, thuộc tính lôi làm sao có thể dung hợp được với đan dược có thuộc tính phong?”

Các Thiên Tôn khác đều là biến sắc, lộ ra thương tiếc.

Lần này, Diệp Viễn thực sự là thất bại thảm hại!

Tử Dực Thiên Tôn thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn sang phía Diệp Viễn, phát hiện thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh, thế mà lại không có một chút lo lắng nào.

Tiểu tử này, lẽ nào thật sự là người ngoài ngành, cho nên không quan tâm không thể luyện đan?

Nhưng mà, không nên chứ!

Đảo mắt, qua hơn trăm giây, dược đỉnh vẫn rung động,

Lại một khắc trôi qua, dược đỉnh vẫn rung động như cũ.

Nhưng mà, chính là không có luyện hỏng đan dược!

Trịnh Khải Nguyên sớm đã vô cùng nóng nảy, trong lòng hắn đang điên cuồng kinh ngạc, hy vọng đan dược báo hỏng.

Nhưng mà, luyện đan vẫn đang được tiến hành.

Đột nhiên, dược đỉnh chấn động, Trịnh Khải Nguyên còn chưa kịp vui mừng thì chấn động đã hoàn toàn bình thường lại.

Gương mặt Trịnh Khải Nguyên, trong nháy mắt sụp đổ.

“Đây… sao có thể? Thế mà lại không báo hỏng!”

“Lẽ nào, phương án thứ ba này, thật sự có thể thành công?”

“Quá thần kỳ! Bây giờ ở loại tình huống này, xem ra thuộc tính lôi đã triệt để bình thường lại, chắc là đã dung hợp vào bên trong đan dược!”

Xung quanh, truyền đến từng đợt tiếng thán phục.

Loại tình huống này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Thuộc tính lôi là cuồng bạo nhất, cũng khó dung hợp nhất, ai biết được sau khi dược đỉnh rung động hơn một canh giờ lại dung hợp thành công!

Đúng lúc này, trên mặt Lưu Minh Thiên Tôn lộ ra thần sắc hưng phấn, hét lớn một tiếng: “Ngưng!”

Ánh sáng thu lại, tất cả bình tĩnh lại.

Tất cả mọi người biết rõ, đan thành rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK