Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh thì không phải là đối thủ, trốn thì không chỗ có thể trốn!

Ngoại trừ Bách Mông cùng Viêm Sơn ra thì những người khác đều nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Bọn họ ít nhiều gì cũng đều có tham dự vào chuyện cùng nhau vây đánh riêng một hệ của Nạp Lan Sơ. Chỉ là không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Bọn họ rất muốn chạy trốn khỏi Đấu Võ Tràng, thế nhưng hình thức giết chóc Tu La đã mở ra thì dùng bất kỳ thủ đoạn cũng gì cũng không trốn được.

Không thể giết chết đối thủ thì chính là bị đối thủ giết chết.

Sau khi là đối thủ thì bất luận bọn họ có toàn diện bị tan vỡ hay là tức nước vỡ bờ thì tất cả đều là gà đất chó sành trước mặt Diệp Viễn!

Rốt cuộc, những người có xếp hạng mười tám trở đi đều đã bị giết sạch, kế tiếp là đến phiên Viêm Sơn.

Mọi người biết, lúc này cuộc chiến mới bắt đầu.

Viêm Sơn chậm rãi bước ra khỏi hàng, ổn định nhàn nhã nói với Diệp Viễn: "Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi rất có thực lực. Nhưng mà thủ tiêu những tên rác rưởi kia, không có gì đáng để khoe khoang. Trước mặt xếp hạng top mười của Địa Sát Bảng hết thảy đều vô nghĩa, làm tốt giác ngộ đi!"

Diệp Viễn bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ma Vương chính là do ngươi đả thương?"

"Ha ha, tên ngu xuẩn kia, sống trong thế giới ảo tưởng của chính mình, còn cho rằng ta không phải đối thủ của hắn. Hiện tại, bị Huyền Minh Kình của ta dằn vặt sắp chết rồi đi? Tiểu tử, ngươi có phải rất phẫn nộ hay không? Có phải rất muốn giết ta hay không? Ha ha ha, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi chết một cách thống khổ giống như hắn!" Viêm Sơn càng nói càng đắc ý, cuối cùng cười to nói.

Lúc này, trên khán đài truyền đến một giọng nói: "Xin lỗi, đã để ngươi phải thất vọng rồi, sợ rằng người chết hôm nay chính là ngươi!"

Viêm Sơn biến sắc, không thể tin được tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, quả nhiên là nhìn thấy Tôn Kỳ đang đỡ Nạp Lan Sơ xuất hiện trên khán đài quan sát.

"Làm sao có thể? Huyền Minh Kình của ta huyền diệu không gì sánh được, ngươi làm sao… ngươi làm thế nào mà lại có thể đứng lên được?"

Viêm Sơn rất có tự tin với Huyền Minh Kình của mình, một khi tiến nhập vào thân thể của đối phương thì không không ngừng phá hư lục phủ ngũ tạng, sau đó có thể hoàn toàn gây tổn hại đến cơ năng của thân thể đối phương.

Ma Vương đã trúng chiêu rất nhiều ngày rồi, theo lý thuyết thì hiện tại hắn sắp phải chết, làm sao có thể xuất hiện được ở nơi này?

Từ xa nhìn lại thì thấy được mặt Ma Vương ngoại trừ có chút trắng bệch ra thì dường như không có chỗ nào không ổn.

"Huyền Minh Kình? Đó là cái thứ gì chứ? Chỉ cần hắn vẫn còn lưu lại một hơi thở thì cứu hắn không phải là việc khó khăn gì đối với ta." Diệp Viễn khinh miệt nói.

Sắc mặt Viêm Sơn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thật sao? Ta thì lại muốn nhìn xem ngươi có thể đem người chết cứu sống được hay không! Huyền Minh U Mộng Sát!"

Một chưởng đánh về phía Diệp Viễn, nhìn thì thong thả nhưng lại nhanh đến cực hạn.

Diệp Viễn đã từng khu trừ qua Huyền Minh Kình trong cơ thể Ma Vương nên hắn biết rất rõ sự lợi hại của một chưởng này.

Trong chưởng pháp ẩn chứa ám kình cực mạnh, rất khó để phòng bị. Nhưng mà Diệp Viễn cũng không sợ, Không Vô Long Ảnh Quyền của hắn là chí dương chí cương, chính là khắc tinh của loại chưởng pháp âm nhu này.

Nếu như Viêm Sơn là Vô Tướng Cảnh thì Diệp Viễn còn có chút kiêng kỵ, nhưng hắn chỉ là Thiên Khải Cảnh nên Diệp Viễn không có gì phải sợ cả.

"Ầm!"

Quyền chưởng giao phong, Viêm Sơn trực tiếp bị chấn lui mấy chục bước.

Hắn biến sắc, kinh hãi nói: "Chân ý Chước Nhiệt vô thượng! Chân ý Chước Nhiệt vô thượng của ngươi chỉ mới tầng một vì sao lại có thể mạnh hơn Huyền Minh U Mộng Sát của ta như vậy?"

Diệp Viễn dung hợp Long Ba với chân ý vô thượng, có thể nói đây chính là tạo ra một tiền lệ mới khiến cho Viêm Sơn nhận không ra cũng là bình thường.

Hai thứ này dung hợp vào với nhau, không chỉ đơn giản là gia tăng thêm một tầng hai tầng như vậy.

"Rất kinh ngạc sao? Nếu một quyền ngươi vẫn xem chưa rõ, vậy thì đánh đến khi nào ngươi thấy rõ mới thôi!"

Diệp Viễn khẽ quát một tiếng, toàn bộ Nguyên Từ Lực Trường khai hỏa, Long Ba cùng chân ý Chước Nhiệt vô thượng cũng vận chuyển tới cực hạn.

Lúc này đây, hắn đã toàn lực ứng phó!

Có Nguyên Từ Lực Trường kiềm chế, Viêm Sơn giống như đang rơi vào vũng bùn, ngay cả vận chuyển nguyên lực cũng không thể thông thuận.

Quyền ảnh của Diệp Viễn rơi xuống như mưa, Viêm Sơn muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể ứng chiến một cách bị động.

Chưởng lực của Viêm Sơn chính là dựa vào ám kình, vốn không thích hợp với dạng chiến đấu trực diện với Diệp Viễn như vậy, cho nên dưới quyền ảnh của Diệp Viễn hắn liên tục bại lui.

"Rầm rầm rầm..."

Thực lực của Viêm Sơn thật sự rất cường hãn, công kích của Diệp Viễn cuồng bạo đến như vậy mà hắn vẫn có thể nỗ lực duy trì thế bất bại.

Đổi thành người khác thì đã sớm bị đánh thành thịt vụn.

"Thật là không ngờ thực lực của tên tiểu tử này lại mạnh như vậy! Thậm chí những thứ vớ vẩn trước kia còn chưa bức ra một nửa thực lực của hắn! Xem ra, không thể không dùng một chiêu kia! Tuy là sau khi dùng xong thì nguyên khí sẽ bị tổn thương nặng nề, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết!" Viêm Sơn âm thầm suy nghĩ.

Diệp Viễn đang oanh tạc cuồng bạo, bỗng nhiên có một dấu hiệu dự báo, một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập lên đầu.

"Xoẹt..."

Quang mang lóe lên, một mảnh áo trước ngực Diệp Viễn bị xé nát. Diệp Viễn mượn lực phản chấn, hiểm hiểm mà tránh một kích này.

"Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao khí thế của Viêm Sơn lại đột nhiên đại biến, thực lực lập tức được đề thăng nhiều như vậy?"

"Các ngươi nhìn kìa tay hắn vậy mà lại có nanh vuốt sắc bén dài ra!"

"Trời ơi, Viêm Sơn làm sao lại biến thành một quái vật người không ra người thú không ra thú như vậy?"

Lúc này hai mắt Viêm Sơn lộ ra tinh hồng, trong miệng lại mọc thêm một cặp răng nanh, tay chân nở to, móng tay thì biến thành móng vuốt.

Bộ dáng kia, thoạt nhìn giống như một người báo.

Tuy biến thành cái dạng này nhưng khí tức toàn thân hắn lại lập tức cường đại gấp mấy lần, tạo nên một cổ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

"Tiểu tử thối, ngươi vậy mà cũng có thể bức Viêm Sơn ta đến một bước này! Tên tiểu tử đáng chết nhà ngươi cố gắng mà hưởng thụ đi!" Viêm Sơn dữ tợn nói.

Viêm Sơn thoắt một cái, thân hình biến mất trong tầm mắt của mọi người, thật sự nhanh đến mức khó tin.

"Ầm!"

Diệp Viễn không một chút do dự đấm ra một quyền đối chiến với Viêm Sơn.

Lúc này Diệp Viễn lại bị lực phản chấn cực lớn đánh bay ra ngoài thật xa.

Nguyên Từ Lực Trường vậy mà lại không có cách nào kiềm chế được tốc độ của Viêm Sơn!

Sau khi rơi xuống đất, Diệp Viễn khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói: "Lại là vật thí nghiệm của Ngụy lão quái, nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi thì dường như thực nghiệm của hắn đã có chỗ đột phá!"

Viêm Sơn đang tự đắc, nghe vậy sắc mặt lại đại biến một lần nữa: "Ngươi… ngươi làm sao biết được!"

Diệp Viễn nhìn Viêm Sơn thương hại, nói: "Thứ ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi nhiều lắm. Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đã cấy huyết mạch Thiên Lý Truy Vân Báo vào người, chỉ là dựa vào cường độ huyết mạch mà xem thì ngươi còn kém quá xa! Cũng phải, rác rưởi như ngươi thì dung hợp huyết mạch thượng đẳng cũng chỉ là lãng phí."

Diệp Viễn nói thẳng, hắn đánh giá Viêm Sơn từ đầu đến chân giống như đang xem một thứ phế thải.

Trong lòng Viêm Sơn vô cùng rung động nhưng lời nói của Diệp Viễn lại đâm sâu làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Quả thật dựa vào thực lực của hắn thì không đủ để cho lão quái kia cấy huyết mạch thượng đẳng vào người.

"Bớt làm bộ làm tịch đi! Huyết mạch Thiên Lý Truy Vân Báo này của ta cũng đủ để giết loại gà mờ như ngươi rồi!" Viêm Sơn giận dữ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK