“ừm, Hùng Chiến là nguyên lão của tộc Ám Ma HỔ chúng ta, năm xưa còn được đại ca cứu giúp, hẳn là sẽ không phản bội Hổ tộc. Nhưng người trẻ tuổi kia lai lịch không rõ, phải đề phòng! Nếu quả thật có vấn đề gì, tám chín phần mười đều do gã đó gây ra. Ài… Nếu tình hình của đại ca có thể chuyển biến tốt, mấy năm nay chúng ta cũng không đến nỗi sống nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng thế này.” Hổ Nhung nói.
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Hổ Khiếu thở dài theo, bỗng nhiên hắn đảo mắt, bước lại nói với Hố Nhung: “Nhung thúc, bằng không ta phái người đi thử tên tiểu tử kia một chút xem sao? Hắn thật sự có thực lực hay là khoác lác, thử một lần chẳng phải biết rồi sao?”
“Ý ngươi là…”
“Chẳng phải tiểu tử kia tự xưng mình là Long chủ sao? Vậy chúng ta để Long chủ chân chính so chiêu với hắn một chút, thử xem ai mới là Long chủ thực sự!” Hổ Khiếu nghĩ biện pháp này cũng khá được, vẻ mặt đắc ý hẳn lên.
HỔ Nhung cũng sáng rực đôi mắt, nói: “Biện pháp này nghe được đấy! Thân phận Long chủ không giống bình thường, nếu biết có người giả mạo mình, chỉ e sẽ không dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của đối phương!”
“Diệp Viễn, ngươi thực sự không phải Long chủ sao?”
Thu xếp xong xuôi mọi thứ, Hùng Chiến bèn đề ra vấn đề thứ nhất, chính là thân phận của Diệp Viễn.
Diệp Viễn bất đắc dĩ đáp: “Ta đã nói ngay từ đầu rằng ta không phải Long chủ mã.
“Nhưng mà… rõ ràng trên người ngươi có vảy ngược! Ngoài Long chủ, kẻ khác làm sao có được vảy ngược?” Hùng Chiến vẫn không sao hiểu nổi.
Trên Thần Cấm Yêu Vực này, chỉ có Long tộc chân chính thì trên người mới có vảy ngược.
Nếu Diệp Viễn không phải Long chủ, vậy rốt cuộc hắn là ai?
Diệp Viễn nhún nhún vai: ấ,A nói có vảy ngược thì là Long chủ? Tóm lại ta đích xác không phải Long chủ.”
Hùng Chiến không nói được gì, một hồi sau mới lên tiếng, “Thôi được, giờ tạm thời không đề cập tới vấn đề đó nữa, tin tức chúng ta mang tới, căn bản là Hổ Nhung đại nhân không tin! Haiz, nói thật, đúng là quá ức chế, nếu hiện giờ có HỔ Viêm đại nhân ở đây thì đâu cần một Hùng tộc nho nhỏ như ta đây lo lắng chuyện này? Ngươi nói thử xem, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Một chữ thôi, chờ!”
“Chờ?” Hùng Chiến ngạc nhiên không hiểu.
“Đúng thế! Ngươi cứ thả lỏng tâm tình, thoải mái ở lại chỗ này vài ngày, mấy hôm nữa tự nhiên sẽ thấy.” Diệp Viễn thản nhiên nói, tựa hồ chẳng hề để
ý*
Trở lại chỗ của mình, tâm tư Diệp Viễn bỗng xao động, tiến vào Hạo Thiên Tháp.
“Long Đằng tiền bối, ngươi tìm ta?”
Trước mắt Diệp Viễn có một người xuất hiện, đó chính là Long Đằng.
Từ sau khi Diệp Viễn thu được Hạo Thiên Tháp, người này vẫn luôn ngủ say chưa tỉnh, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện, không rõ là vì điều gì.
Long Đằng cũng khẽ nhíu mày: “Gần đây có con non của Long tộc.”
Diệp Viễn thoáng kinh ngạc, liếc nhìn Long Đằng một cái, thầm nghĩ, người này sao lại có oán khí với Long tộc lớn đến thế nhỉ?
Thường ngày rõ ràng Long Đằng luôn có vẻ không muốn tiêu hao một tia tinh lực nào, cho nên mới luôn trong tình trạng ngủ say. Hôm nay, vì một Long tộc xuất hiện gần đây mà đột ngột biến ảo một phân thân để đi ra.
Diệp Viễn đoán chừng vị Long chủ này hẳn cũng có thực lực ngang tầm Hổ Khiếu và Bằng Vân, đối với Long Đằng mà nói, chỉ là một tiếu bối thôi, vì sao cần phải nghiêm túc đối đãi như vậy?
“Tiền bối thật lợi hại, xung quanh đây đúng là có một Long tộc, được gọi là Long chủ.” Diệp Viễn thành thật đáp.