Xử lý xong chuyện của Lục Nhi, trong lòng Diệp viễn đã yên tâm hơn nhiều.
Có điều, Diệp Viễn vẫn còn một số chuyện cân phải xử lý ở Thần Cấm Yêu Vực.
Trong lúc này xảy ra một chuyện, Thanh Linh Thụ nói hắn không có họ tên, vì vậy liền tự lấy cho mình một cái tên, gọi là Diệp Thanh.
Diệp Viễn cùng với Diệp Thanh, trực tiếp giết tới hang ổ của tộc Thiên Sơn Đại Bằng, chính là muốn cho Bằng tộc một lời cảnh cáo.
Nếu như Bằng tộc dám động đến một sợi tóc của Hùng tộc và Hồ tộc, ngày khác hắn ắt sẽ huyết tẩy tộc Thiên Sơn Đại Bằng.
Có cao thủ cấp bảy Diệp Thanh ở đây, Bằng tộc đến nói cũng không dám nói.
Chuyện giống như vậy cũng phát sinh ở Hổ tộc.
Mặc dù sau trận đánh này, thực lực của HỔ tộc xuống dốc rất nhiều, nhưng mà thế nào cũng mạnh hơn Hùng tộc và Hồ tộc, cho nên lần cảnh cáo này cũng là cần thiết.
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Diệp Viễn mang theo mọi người đi về hướng Phệ Nguyên Mê Vụ!
“Ha ha, đại ca, rốt cuộc chúng ta cũng đi ra rồi!” Bạch Quang hưng phấn nói.
Diệp Viễn quái dị nhìn hắn nói: “Vậy mà Phệ Nguyên Mê Vụ này lại không hề có một chút ảnh hưởng nào với ngươi! Ban đầu lúc ta vừa mới tiến vào, thiếu chút nữa thì chết ở trong này. Nếu như không phải cuối cùng đột phá lẻn được tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, chỉ sợ là lúc này đã thành một bộ xương khô rồi!”
“Ha ha, đại ca phúc duyên thâm hậu, một cái Phệ Nguyên Mê Vụ nho nhỏ làm so có thể làm khó được huynh?” Bạch Quang cười to nói.
Diệp Viễn lắc lắc đầu, không nói gì.
Bây giờ nói thì đơn giản, nhưng lúc đó đúng là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cái gì mà phúc duyên thâm hậu, Diệp Viễn không bao giờ tin tướng điều này. Đến cuối cùng, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Diệp Viễn động một cái, Nguyệt Mộng Ly, Nghiên Nhi cùng Diệp Thanh xuất hiện ở bên người.
Hai người này khi đến Thần Cấm Yêu Vực liền kêu gào muốn ra ngoài hóng mát một chút, lúc này đã đến Phệ Nguyên Mê Vụ, Diệp Viễn đem bọn hắn thả ra ngoài.
Nguyệt Mộng Ly uống Thanh Linh Dung Tâm Dịch, nên trạng thái tinh thần bây giờ đã khá hơn trước rất nhiều.
Mặc dù không thể dùng đồng lực, nhưng mà nguyên lực thì thỉnh thoảng vẫn có thể dùng được.
Mà Diệp Thanh thì là tò mò đối với thế giới bên ngoài nên sống chết đòi muốn ra xem một chút.
Diệp Viễn bất đầc dĩ, không thể làm gì khác ngoài đồng ý với hắn.
Còn Lục Nhi và Viên Phi thì vẫn ở lại Hạo Thiên Tháp để tu luyện.
Đặc biệt là Lục Nhi, những ngày qua giống như là nổi điên vậy, liều mạng tu luyện, hơn nữa tốc độ đột phá kỳ quái vô cùng, bây giờ đã sắp đột phá Ngưng Tinh Cảnh rồi.
Có điều Diệp Viễn cũng nhắc nhở Diệp Thanh, sau khi đi ra không nên dùng nguyên lực vượt quá cấp năm, nếu không sẽ làm cho không gian của cả Võ Biên Giới sụp đổ.
Thực lực cấp bảy, đủ đế hủy diệt một tiếu thế giới như Vô Biên Giới rồi!
Mỗi một tiểu thế giới đều có quy tắc vận hành của mình, võ giả sinh trưởng ở nơi này đều phải chịu sự ràng buộc của quy tắc này.
Nhưng đối với những cường giả cao hơn thế giới này mà nói thì sẽ không áp dụng một số quy tắc ở đây.
Nếu như Triệu Thiên Dận đến Vô Biên Giới, tất cả những gì hẳn mang theo chỉ là sự hủy diệt, mà hắn sẽ không có cách nào phi thăng ở đây. Bởi vì từ khi hắn sinh ra đã mang theo lạc ấn của Cuồng Phong Giới.
Nguyệt Mộng Ly sinh ra tại Thần Vực, trên người nàng mang theo sức mạnh quy tắc của Thần Vực.
Tuy nhiên, sức mạnh quy tắc của Thần Vực hiến nhiên là cao hơn sức mạnh quy tắc của Vô Biên Giới, cho nên Nguyệt Mộng Ly sẽ không ở lại chỗ này độ kiếp, mà có thể đột phá không gian, tiến vào Thần Vực.
Trước đó, Diệp Viễn đã nhiều lần nhắc nhở qua Diệp Thanh. Nơi này là quê hương của Diệp Viễn, hắn cũng không muốn cha mẹ của mình sụp đổ và hủy diệt cùng với tiểu thế giới này.
‘Đại ca, nếu như đã ra ngoài rồi, vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng quay về đi. Trải qua hơn nửa năm lên men, đoán chừng chiến sự của hai tiểu thế giới đã không thể nào ngăn cản được nữa rồi!” Bạch Quang thúc giục.