Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất cả mấy người các ngươi đều đi vào trong cho bổn tọa!”

Gia Cát Thanh Hư lại có hành động lạm dụng uy quyền, hắn lùa đám đông đi vào bên trong mộ giống như đang lùa bầy vịt.

Mọi người bất đắc dĩ, biết rõ có nguy hiểm nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiến vào bên trong mộ!”

“Ha ha, con sâu cái kiến trong thiên hạ có hàng ngàn vạn, ai mà không muốn đắc đạo Vĩnh Hằng cơ chứ? Suy nghĩ một chút thì vẫn là có thể.” Hàn lão đầu cười nói.

Nhìn thấy nguyên một đám người đã biến mất trong tầm mắt, lúc đó đoàn người Gia Cát Thanh Hư mới tiến vào bên trong.

Thế nhưng, lúc Gia Cát Thanh Hư vừa tiến vào kết giới thì đột nhiên xuất hiện báo động!

Trước mắt là một mảnh thế giới đỏ như máu!

Vô số oán linh giương nanh múa vuốt, cắn xé về phía Gia Cát Thanh Hư.

Những oán linh này cũng không có bao nhiêu lợi hại, nhưng lại thắng về số lượng.

Oán linh trước mắt, liếc qua đều nhìn không thấy bên cạnh, căn bản là giết không hết.

Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên bắn ra Huyền Kiếp Nhất Chỉ.

“Oành!”

Ngàn vạn oán linh, trực tiếp bị một chỉ này diệt sát.

Nhưng mà, ngàn vạn oán linh này cũng giống như là muối bỏ biển mà thôi.

Cái lỗ thủng này rất nhanh đã bị những oán linh khác lấp vào.

“Trả mạng cho ta!”

“Ta muốn ngươi chết!”

“Giết giết giết!”

...

Những oán linh kia giống như là có thâm thù đại hận với Gia Cát Thanh Hư, nguyên một đám gào thét vang lên tiếng thét chói tai.

“Hừ! Một đám đồ vật không biết sống chết! Chỉ là oán linh mà cũng muốn vây khốn bổn tọa?”

Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế đáng sợ phóng lên trời.

“Chân Vũ Phạm Thiên!”

Lấy Gia Cát Thanh Hư làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng được hình thành một màn hào quang màu lam nhạt.

Những oán linh kia vừa tiến vào phạm vi mười trượng này, lập tức bị giết tan thành mây khói!

Nhưng mà, chúng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa như trước, hướng về phía Gia Cát Thanh Hư mà đánh tới.

Bên trong trận pháp của Thủy Tinh Không Gian, Diệp Viễn có chút kinh ngạc, lẩm bẩm: “Không ngờ, tên này cũng đã lĩnh ngộ lãnh vực thần đạo! Xem ra những ngày này, thực lực của hắn đã đột nhiên tăng mạnh! Ca Nặc quả nhiên không hổ danh đã từng là Thiên Ma Thần, thật sự có thể làm ra thủ đoạn đến như thế!”

Gia Cát Thanh Hư cảm thấy hoa mắt, thân hình xuất hiện ở một nơi thật sâu trong thông đạo.

Hàn lão đầu hình như đã vào được từ sớm, hắn kỳ quái nhìn qua Gia Cát Thanh Hư, nói: "Vì sao bây giờ ngươi mới đến?”

Gia Cát Thanh Hư cũng kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi vào sau ta, vì sao bây giờ lại tới trước? Chẳng lẽ, ngươi không đụng phải những oán linh kia?”

“Oán linh? Oán linh gì? Bọn ta cứ đi thẳng vào luôn, cũng không có đụng phải gì cả.” Hàn lão đầu không hiểu nói.

Đúng lúc này, lại có thêm một tên võ giả cảnh giới Thần Vương vào được.

Gia Cát Thanh Hư nhướng mày, bắt lấy hắn hỏi: “Ngươi đi xuyên thấu qua kết giới có đụng phải cái gì hay không?”

Bị Gia Cát Thanh Hư ép hỏi, sắc mặt người nọ có chút khó coi, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không có, ta trực tiếp đi vào, cái gì cũng không đụng phải.”

Lần này Gia Cát Thanh Hư phát bực rồi, lại tiếp tục hỏi mấy tên đến trước, phát hiện ra bọn hắn cũng đều không đụng phải oán linh.

Vì sao mà hết lần này tới lần khác chỉ có một mình hắn đụng phải?

Chẳng lẽ, chính là vì mình không may mắn sao?

Tuy rằng những oán linh kia không có bao nhiêu uy hiếp đối với bản thân mình, nhưng chỉ có mỗi mình đụng phải, điều đó cũng thật khó chịu.

Hàn lão đầu phát hiện có chút không đúng, hỏi: “Vừa rồi nơi ngươi đi là nơi nào?”

Gia Cát Thanh Hư nói: “Ta cũng không biết là nơi nào, hình như là một loại kết giới không gian, ở đâu ra mà có vô số oán linh, ngay cả võ giả Hư Huyền ở trong đó, chỉ sợ cũng khó đi ra được. Nếu như không phải gần đây thực lực của bổn tọa tăng mạnh thì chưa chắc có thể đi ra nhanh như vậy!”

Hàn lão đầu nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Gia Cát Thanh Hư không khỏi có hơi thảm một chút.

Tất cả mấy người bọn họ đều không đụng phải, vậy mà chỉ có một mình Gia Cát Thanh Hư gặp được.

Về phần có người tận lực điều khiển hay không, căn bản bọn hắn cũng không hề nghĩ tới phương diện này.

Đây chính là tông môn thần đạo thời Thái Cổ, ai có thể tùy ý điều khiển đến tình trạng như thế?

Náo loạn cả buổi, Gia Cát Thanh Hư cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ đành phải tiếp tục đi vào.

Nơi này đường hành lang đan chéo nhau kéo dài về nhiều hướng, giống như một cái mê cung.

Tuy bọn hắn có nhân số nhiều, nhưng cũng chỉ như con ruồi không có đầu, tìm không thấy phương hướng.

Nhưng mà cả đoạn đường này, ngược lại không hề gặp phải nguy hiểm gì, điều này khiến cho cả đám võ giả có hơi ngoài ý muốn.

Bọn hắn còn tưởng rằng cái di tích của tông môn thần đạo này nhất định sẽ có rất nhiều cơ quan cấm chế, vậy mà không ngờ không hề phát sinh bất cứ điều gì.

Gia Cát Thanh Hư cũng vô cùng ngoài ý muốn, hắn và Hàn lão đầu thoáng trao đổi ánh mắt một cái, mở miệng nói: “Chẳng lẽ nơi này chỉ là một ngôi mộ không xác?”

"Điều này... rất không có khả năng?” Hàn lão đầu không quá chắc chắn nói.

“Nếu như không phải không có xác thì vì sao một chút nguy hiểm cũng không có?”

Lời nói của Gia Cát Thanh Hư vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức biến sắc.

“Chân Vũ Phạm Thiên!”

Không chút do dự nào, Gia Cát Thanh Hư lập tức mở ra lãnh vực thần đạo.

Vô số tia máu lập loè từ bốn phương tám hướng xúm lại, bao phủ toàn bộ nhóm người mà Gia Cát Thanh Hư mang theo khi đến đây.

“A a a...”

Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, ngoại trừ Hàn lão đầu cùng Gia Cát Thanh Hư ra, mấy người khác lập tức bị miểu sát.

“Rầm rầm rầm!”

Những tia máu này quả nhiên đáng sợ vô cùng, cho dù hai người có thực lực cường hãn cũng không dám chậm trễ một chút nào.

Cái lực cấm chế này chính là do cường giả thần đạo trăm vạn năm trước bố trí xuống, uy năng khó có thể tưởng tượng được!

Hai người xuất ra hết tất cả vốn liếng, cuối cùng cũng đánh giết ra từ trong cấm chế.

Đến khi hai người đi ra ngoài, cấm chế kia mới chậm rãi yên lặng lại.

Hai người liếc nhau, trong lòng vẫn còn một chút sợ hãi.

“Vừa rồi, phía trước có mấy người đi qua nhưng cũng không hề gây ra cấm chế. Vì sao đến thời điểm chúng ta đi qua thì lại gây ra cấm chế đáng sợ đến như vậy?” Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư khó coi nói.

Gia Cát Thanh Hư đuổi những võ giả kia đi trước, mục đích là vì để làm người chết thay.

Thế nhưng, những người kia lại không có việc gì, chính mình thì bị cấm chế oanh đến mức suýt chút nữa tan thành cặn bã, điều này khiến cho hắn vô cùng bực mình.

Sắc mặt Hàn lão đầu cũng khó coi vô cùng, người hắn mang đến đã bị chết hết rồi, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát, trực tiếp bị cấm chế tàn phá.

“Không sai, vừa rồi có vài người đi qua, tất cả đều không có việc gì! Không biết vì sao đến lúc chúng ta đi qua thì lại gây ra cấm chế!” Hàn lão đầu phiền muộn nói.

Gia Cát Thanh Hư nhìn hắn một cái, nghi hoặc nói: “Không phải là thủ hạ của ngươi không có mắt gây ra cấm chế đấy chứ?”

Sắc mặt Hàn lão đầu biến ảo bất định, rốt cuộc cũng chỉ thở dài nói: "E rằng cũng chỉ có khả năng này mà thôi.”

Ngoại trừ cách giải thích này, hắn thật sự không thể nghĩ ra được còn khả năng nào khác.

“Đáng chết! Loại phế vật như vậy thì mang ra ngoài làm gì? Ngoại trừ gây chuyện ra thì đến cái rắm cũng không đáng dùng!” Gia Cát Thanh Hư đen mặt nói.

Hiện tại hắn đang cố nén giận, hình như từ lúc bắt đầu tiến vào ngôi mộ này, mọi việc của hắn đều không thuận lợi.

Giống như cái di tích của tông môn thần đạo này chỉ chuyên nhằm vào một mình hắn.

Hàn lão đầu cũng rất tức giận, khó chịu nói: “Gia Cát Thanh Hư, ngươi đừng cứ mãi làm ra bộ dáng cao ngạo tại thượng như thế! Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hàn mỗ thật sự sợ ngươi hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK