Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này, có một người mới đến đấy. Mẹ nó, thế mà lại sắp xếp cho tên đó phòng Thiên số sáu nữa chứ. Điều này chứng minh, người sắp xếp phòng ghét tên đó đến mức nào!"

"Lần trước cũng có một tên đến ở phòng Thiên số sáu, mà ngày hôm sau cả cơ thể của tiểu tử đó bị đốt thành một cục than rồi gào khóc đòi về nhà. Chuyện đó đã từng làm trò cười bể bụng của chúng ta."

"Ha ha, hôm nay chúng ta lại có trò hay để xem rồi. Chúng ta cứ đợi mà xem đi."

...

Bước vào căn phòng, lập tức có ba ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn đứng xa xa nhìn họ, rồi mỉm cười nói: "Chào mọi người, ta tên là Diệp Viễn là người mới đến đây."

Trong ba người đó lại không có người nào muốn chào hỏi lại hắn, họ chỉ đưa ánh mắt không thiện cảm về phía hắn.

Diệp Viễn thấy vậy cũng không quan tâm nữa, rồi tự mình đến một chiếc ghế không ai ngồi.

Lúc này, có một tên lực lưỡng thanh tú đang ngồi trên giường lên tiếng nói:

"Ai cho ngươi ngủ ở đây hả?"

Diệp Viễn nghe thế chỉ cười và nói: "Ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu chứ?"

Tên lực lưỡng kia chép miệng rồi chỉ ra ngoài cửa nói: "Ngủ ngoài hành lang đi!"

Trong lòng Diệp Viễn cũng hiểu ra, mấy tiểu tử này muốn ra oai phủ đầu với mình.

Nhưng mà hắn là Diệp Viễn, làm sao có thể dễ dàng bị ức hiếp như vậy chứ?

Diệp Viễn gật đầu rồi nói: "Chỗ đó hả? Đúng rồi, không sai chút nào!"

Tên lực lưỡng kia nhìn thấy Diệp Viễn "biết điều" như vậy, lập tức nhếch miệng cười và nói: "Nói đúng rồi thì sao không mau cút qua đó đi? Tất cả mọi chuyện ở trong căn phòng này, đều do Hồ Phong đại ca quyết định hết. Vậy nên, đợi lúc nào đại ca cho phép mày vào đây thì mày mới được vào."

Ánh mắt của Diệp Viễn nhìn đến một người trẻ tuổi đang lười biếng nằm trên giường kia.

Nhìn quần áo và trang sức trên người của tên này, chắc hẳn hắn ta là học trò cấp cao của Thần Điện Tế Tư rồi.

Mà mười lăm năm Thần Điện Tế Tư mới tuyển chọn và nhận học trò Tế Tư một lần, tuy nhiên mỗi lần người được thông qua cũng không nhiều. Nhưng những năm trôi qua, Thần Điện Tế Tư vẫn không thiếu học trò Tế Tư đến học.

Dựa vào quy định của Thần Điện thì mỗi ngàn năm học trò thông qua được sát hạch của Tế Tư mới có thể giữ lại trong Thần Điện được.

Nhưng nếu học trò không thể thông qua sát hạch của Tế Tư thì sẽ bị Thần Điện sắp xếp vào các vương thành lớn hoặc các nơi khác để nhận chức vị.

Tóm lại thì những học trò đó vẫn không thể ở lại trong Thần Điện được.

Mà tên Hồ Phong này sợ là đã ở đây lâu và có thể tính là hồ ly tinh rồi.

Tên lực lưỡng kia nói xong, Diệp Viễn rất bình tĩnh nói lại: "Nếu đã tốt như vậy rồi thì mời các vị sư huynh đi ra đó nằm đi. Ta đây mới đến nên chịu thiệt thòi một chút cũng được, ta nằm ở bên trong vẫn tốt hơn."

Hồ Phong nghe Diệp Viễn nói như vậy, khóe miệng hắn ta cong lên điệu khinh bỉ.

Lúc này, ở bên ngoài đã có rất nhiều người xúm lại nhìn hoàn cảnh trong phòng. Cả đàm đều rất hứng thú chờ đợi diễn biến tiếp theo.

"Ha ha, tiểu tử này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tính cách nóng nảy của Thiết Chiêu sắp bùng nổ rồi nhỉ?"

"Tôi đoán chắc tiểu tử này sẽ bị đốt thành một cục than sớm thôi! Thiết Chiêu có thuật Khống Hỏa rất mạnh, trừ Hồ Phong thì chẳng ai ngăn được hắn ta đâu!"

Nghe câu nói của Diệp Viễn, tên lực lưỡng Thiết Chiêu ngơ ngác, rồi lại giận dữ nói: "Tên này chỉ là học việc sơ cấp Tế Tư thôi mà dám đùa giỡn với ta à? Ha, nếu ta không cho ngươi biết một chút lợi hại thì ngươi không biết nước trong Thần Điện này nhiều bao nhiêu nhỉ!"

Vừa dứt lời, lòng tay của tên Thiết Chiêu kia tụ lại một ngọn lửa xanh hình tròn, sau đó ngọn lửa xanh đó hóa thành một cái đầu rắn lửa tóe lên phóng về phía Diệp Viễn.

Trong lòng Diệp Viễn nghĩ thầm tiểu tử này không biết trời cao đất dày là gì mà, tiểu tử đang muốn chơi lửa với tổ tông nó hả trời.

Đây không phải là tự rước họa về mình hả?

Mọi người chỉ nhìn thấy tay Diệp Viễn giơ ra, con xà lửa kia lập tức bị nắm trong lòng bàn tay của hắn.

Rồi Diệp Viễn lại lật bàn tay của mình lên, con xà lửa kia nhảy lên trông rất vui vẻ.

Giống như Thần Hỏa kia là của hắn.

Hồng Phong đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, trong đáy mắt của hắn ta hiện lên vẻ khiếp sợ.

Hắn ta hiểu rất rõ về thuật Khống Hỏa của Thiết Chiêu, một người bình thường không thể làm đối thủ của tiểu tử này được.

Nhưng bây giờ, thuật của Thiết Chiêu lại bị tên kia dễ dàng hóa giải như vậy rồi.

Nhìn thuật của mình bị đối phương đùa giỡn trong lòng bàn tay, hai mắt của Thiếu Chiêu càng trợn lớn, trên gương mặt của hắn ta thể hiện sự ngoài ý muốn cực lớn.

Diệp Viễn chỉ tiện tay nắm thì hắn ta đã mất đi sự khống chế với Thần Hỏa do mình đẩy từ linh lực ra rồi!

"Không còn cái gì mạnh hơn cái này à!" Diệp Viễn bình tĩnh mà nói.

"Đại ca, tiểu tử này không dễ xơi chút nào!" Thiết Chiều đè giọng xuống nói.

Hồ Phong hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Bước vào phòng Thiên số sáu này rồi, thì đầu rồng cũng là tao giữ! Đi!"

Một tiếng lệnh, ba ngọn lửa Hỏa Long phân thành ba nhánh ra ba hướng khác nhau, sau đó chúng bay thẳng đến chỗ Diệp Viễn. Trong căn phòng nhiệt độ đột nhiên tăng lên cao ngút.

Nhất là Hồ Phong, thuật Khống Hỏa của hắn ta vô cùng lợi hại. So với hai người khác thì Hỏa Long của Hồ Phong có phần mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.

Sắc mặt của Diệp Viễn thay đổi, hai tay hắn nhanh chóng chắp lại rồi dùng hết sức mình để địch ba đối thủ. Khó khăn lắm hắn mới có thể chặn được đòn tấn công của ba cái đầu Hỏa Long kia.

Hồ Phong nhìn thấy bộ dáng chật vật của Diệp Viễn như thế, bèn cười lạnh nói: "Ta còn tưởng ngươi có ba đầu sáu tay gì chứ, còn không ngoan ngoãn nghe lời đi hả? Nếu ngươi nghe lời, thì ta sẽ đổi ý. Tối hôm nay, ta cho ngươi ngủ trong nhà vệ sinh cũng được!"

Thiếu Chiêu cười to rồi nói: "tiểu tử dám trêu vào đại ca Hồ Phong à, thật sự mày muốn bị đánh mà! Nhưng mà mày làm cho đại ca Hồ Phong tự ra tay thì mày cũng tự hào đi."

Bỗng nhiên Diệp Viễn nhếch mép cười nhẹ, sau đó dáng vẻ của hắn đổi lại về trạng thái tự nhiên và nhẹ nhàng như trước và nói: "Ta chỉ giỡn với các người thôi, đừng xem là thật chứ. Cái nhà vệ sinh kia vẫn là cho các ngươi đi ngủ đi."

Nói xong Diệp Viễn búng ngón tay ra, ba đầu Hỏa Long lập tức thay đổi mục tiêu, bay về lại chỗ chủ nhân của bọn chúng rồi!

Ba người Hồ Phong đang vô cùng tự đắc, thì nhìn thấy tình trạng trước mắt khiến sắc mặt của họ lập tức thay đổi.

Bây giờ bọn chúng muốn chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Rầm!

Trước mắt, ba bóng người đã biến thành ba cục than đen thui.

Khắp người ba tên kia phủ một lớp nhọ nồi đen kịt, chỉ còn đôi mắt vẫn còn chớp chớp ngỡ ngàng.

Nhiệt độ của ngọn lửa vẫn còn chưa tản ra hết, nên có một làn khói xanh bốc lên trên đỉnh đầu của ba người họ. Toàn cơ thể giống như một con vịt bị nướng cháy đen.

"Chuyện này sao có thể chứ? Sư huynh Hồ Phong đấu lửa với người ta bị thua à!"

"Chỉ có từng đó đã thua rồi ư. Thần Hỏa của bọn họ, còn bị người ta đánh quay ngược lại tấn công chính họ đấy!"

"Rốt cuộc tiểu tử này là chui từ đâu ra vậy, thực lực của tên này khủng bố, lại có thể một mình đối đầu với ba đối thủ vẫn có thể thắng dễ dàng như thế được!"

...

Ngoài phòng vang lên tiếng xì xào và ngạc nhiên của mọi người, tất cả mọi người đều bị trận chiến trước mắt làm sợ ngây ra.

Thuật Khống Hỏa của Hồ Phong đứng đầu trong danh sách học trò Tế Tư đó.

Thế mà, hôm nay hắn ta lại để thua một tên lính mới à!

Phụt!

Hồ Phong nhỏ ra một ngụm khói xanh, gào lên: "Lên cho tao, xé tiểu tử này ra cho tao!"

Diệp Viễn cũng không đánh quá nặng tay, hắn chỉ muốn làm ba tên kia chật vật và mất mặt mà thôi. Nên hắn mới đốt trụi toàn bộ cơ thể của bọn họ.

Nhưng lúc này, hành động của hắn đã làm cho Hồ Phong tức giận rồi.

Hắn ta ra lệnh cho ba người tấn công, ba người họ như sói như hổ bổ nhào đến muốn đánh hắn.

Nhưng Diệp Viễn chỉ cười lạnh, rồi bình tĩnh nói: "Đấu lửa không lại, giờ muốn đấu võ à? Nhưng tiếc quá, các người lại tính sai nữa rồi!"

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Mọi người chỉ nghe ba tiếng nổ mạnh, sau đó họ lại thấy ba bóng người bị bắn ngược về phía sau đụng vào vách tường của căn phòng, tạo ra một đống bừa bộn.

Lần này, tất cả mọi người đều bị cảnh trước mặt làm đần ra.

Trong ba người này, Hồ Phong đã đạt đến cấp tứ giai hậu kỳ và hai người kia đã đạt đến cấp tứ giai kỳ đỉnh phong.

Một đội hình như thế mà không tiếp được một chiêu của Diệp Viễn á!

Diệp Viễn lạnh lùng nhìn ba tên kia, rồi nói: "Ba người các ngươi biết mình nên làm gì rồi đấy nhỉ?"

"Biết... Chúng tôi biết rồi! Chúng tôi... Chúng tôi sẽ ngủ nhà vệ sinh!" Hồ Phong khóc lóc nói.

Bây giờ, trên mặt hắn ta phủ một lớp nhọ nồi đen kịt nên mọi người cũng không nhìn ra biểu cảm trên mặt của hắn ta.

Nhưng không cần nhìn, họ cũng biết bây giờ chắc chắn vẻ mặt của hắn ta rất là khó coi.

"Biết rồi mà còn ở đó à? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta tiễn các ngươi sao?" Diệp Viễn chậm rãi hỏi.

"Dạ, dạ chúng đệ đi liền!"

Ba người trăm miệng một lời, lập tức chạy té khói ra khỏi cửa phòng. Sau đó họ thật sự chạy thẳng vào nhà vệ sinh

Nhìn bóng lưng chật vật của ba người này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

"Ta đã đoán được mở đầu câu chuyện nhưng lại không đoán được kết thúc."

"Ai ngờ Hồ Phong ngang ngược lại có ngày hôm nay chứ?"

"Người mới tới này thật sự rất giỏi, bất kể là đan đạo hay là võ đạo thì vẫn trội hơn gấp mấy lần thực lực của chúng ta á!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK