Có điều, với một kẻ trời sinh cấn thận như Triệu Thiên Dận, hắn tình nguyện trong tay mình có con bài lợi thế thì vẫn hơn.
Dù sao Diệp Viễn của hiện tại cũng đã trưởng thành đến độ hắn không thể xao lãng được rồi.
Sư tử vồ thỏ không cần dùng toàn lực, nhưng Triệu Thiên Dận cũng sẽ không coi khinh tiểu tử nghịch thiên quật khởi này.
Cần biết rằng, có rất nhiều chuyện chính tay hắn bố trí đều đã bị phá hủy trong tay tên tiểu tử trước mặt.
Lấy trạng huống hiện tại mà nói, sợ rằng tình hình ở bên Vô Biên Giới kia đã dữ nhiều lành ít.
Thượng Quan Văn Duệ mang theo mười gã nửa bước Vô Lượng cảnh qua đó, nếu bọn họ đã giao thủ với Diệp Viễn thì thực lực của Diệp Viễn hiện tại quả đúng là không thể khinh thường.
Đương nhiên, Triệu Thiên Dận không tưởng tượng nổi, Diệp Viễn hiểu quá rõ sự chênh lệch giữa Vô Lượng cảnh và Thần Du Cảnh.
Nếu không có nắm chắc mười phần thì sao hắn dám một mình đến trung ương Vương Thành này?
Diệp Viễn siết chặt hai nắm tay, các khớp xương răng rắc kêu vang, móng tay đã đâm thủng lòng bàn tay, chọc vào da thịt.
Máu tươi chảy dọc xuống dưới, mà hắn vẫn không hề có cảm giác gì!
Bỗng nhiên Diệp Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi nhẵm mắt lại.
Khoảnh khắc lặng yên này, Diệp Viễn tiến vào trạng thái Tâm Như Bàn Thạch.
Quan sát rõ mọi biến hóa của Diệp Viễn, lòng Triệu Thiên Dận cũng vô cùng kinh ngạc. Tiểu tử này quả nhiên không thể khinh thường, mới vậy đã khôi phục bình tĩnh rồi.
Nếu đổi là người khác, e rằng đã sớm liều lĩnh xông tới.
Võ giả đang tức giận rất đáng sợ, nhưng một võ giả mất đi chừng mực, dù cho tức giận đến đâu cũng chỉ có thể bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi.
Sở dĩ Triệu Thiên Dận làm như vậy chính là để cho Diệp Viễn tức giận lên.
Vừa rồi lão đã làm được, nhưng hiện tại… lão thất bại rồi!
Từ ánh mắt của Diệp Viễn, Triệu Thiên Dận đoán được, hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Nhưng mà… thì đã sao?
Chỉ cần vợ chồng Diệp Hàng còn nằm trong tay mình, Diệp Viễn sẽ không dám làm bừa.
“Ha ha, khôi phục tỉnh táo nhanh như vậy ư, đúng là có điểm ngoài dự liệu của ta đấy. Xem ra ngươi và đám người tự cho mình là thiên tài kia cũng không hoàn toàn giống nhau.” Triệu Thiên Dận cười nói.
Diệp Viễn lạnh lùng cất lời: “Bớt nói nhảm, ra điều kiện đi!”
Triệu Thiên Dận lắc đầu bật cười nói: “Thả lỏng chút đi, điều kiện thì dễ nói thôi! Ngươi tự phế tu vi, ta sẽ lập tức thả bọn họ!”
Lời này vừa thốt ra, phía dưới lập tức truyền đến những tiến huyên náo ồn ào.
ở Cuồng Phong Giới này, Triệu Thiên Dận đứng ở vị trí chí cao vô thượng, bình thường rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng.
Nhưng những hành vi của hắn hôm nay đã khiến không ít con dân đều cảm thấy sụp đổ hình tượng.
Tuy nói thế giới võ giả thì kẻ thắng làm vua nhưng dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để đối phó với một thiếu niên thấp hơn mình cả một đại cảnh giới thì đúng là quá mức vô sỉ.
Thi Hạo Nhiên nghe hắn nói vậy thì nhịn không được phải mắng to: “Thứ vô sỉ! Triệu Thiên Dận thật sự quá không biết xấu hổ, thậm chí cả những lời như vậy mà hắn cũng nói được nữa.”
“Đúng thế! Tiếu sư đệ mà tự phế tu vi thì chẳng phải thành cá nằm trên thớt mặc người xẻ thịt sao?” Nhị sư huynh Thang Trí tức giận nói.
Diệp Viễn nghe thế chỉ cười lạnh: “Ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của ta sao? Loại điều kiện hoang đường như thế, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý ư? Ngươi ra tay đi, nhưng ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần thừa nhận được lửa giận của ta.”
Kỳ thực, chuyện cho tới giờ, Triệu Thiên Dận đúng là có chút kiêng kỵ Diệp Viễn.
Bởi vì Diệp Viễn quá tỉnh táo.
Một kẻ tỉnh táo như vậy, sao có thể làm chuyện gì không có nắm chắc?
Diệp Viễn dám một mình xông vào trung tâm Vương Thành, vậy tức là chí ít hắn đã cho rằng hắn có thực lực đấu với mình một trận.
Hơn nữa, vài phép thử trước đó cho thấy chưa biết chừng Diệp Viễn thực sự có thực lực có thể uy hiếp đến Vô Lượng Cảnh.