Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận đại chiến đỉnh cao này của võ giả nhân loại nhận được không ít sự quan tâm của cường giả bên trong Thần Cấm Lãnh Địa.

Đương nhiên, chiến đấu bực này đối với bọn họ mà nói thì không tính là đại chiến khoáng thế gì.

Đôi phụ tử kia nhìn thấy gợn sóng đáng sợ của Lý Khôi thì nói một cách xem thường: “Pháp tắc không tồi, chỉ tiếc là tu luyện Quỷ Đạo. Ở trước mặt Trấn Hồn Châu mà lại sử dụng Quỷ Đạo, đây không phải là Lão Phúc Tinh ăn thạch tín, muốn tìm chết hay sao?”

“Trấn Hồn Châu thật sự quá đáng sợ rồi! Những năm này, Tử Hồn Thụ đã ép Côn Ngô Thần Mộc rất kinh khủng, vậy mà không nghĩ tới lại trực tiếp bị diệt.” Nhi tử nói.

"Sau khi nuốt chửng Tử Hồn Thụ, sợ rằng Trấn Hồn Châu cũng đã thức tỉnh rồi, chỉ là tên tiểu tử kia vẫn chưa nhận ra được mà thôi. Không có gì hay ho cả, cái tên tu luyện Quỷ Đạo kia chết chắc rồi.” Phụ thân nói.

...

Một nơi khác sâu thẳm trong sơn cốc mơ hồ để lộ ra ba động mạnh mẽ.

Đột nhiên, bên trong thung lũng truyền ra một giọng nói xem thường.

"Đúng là làm trò hề! Múa rìu qua mắt thợ!”

...

Trên đỉnh núi, có một cây đại thụ xanh tươi um tùm che rợp bóng mát.

Cây đại thụ này sinh cơ dạt dào, khác hẳn với sự âm u đầy sự chết chóc của Tử Hồn Thụ.

Một người trẻ tuổi ngồi ở trên ngọn cây nhìn về phương xa, ánh mắt kia giống như xuyên qua hư không, nhìn về nơi rất xa.

“Ha ha, thú vị. Ở trước mặt Trấn Hồn Châu mà lại sử dụng Quỷ Đạo, thật sự là người không biết thì không thấy sợ mà! Nhưng mà... Trấn Hồn Châu chỉ vừa thức tỉnh, e rằng đang cần chất dinh dưỡng như vậy đây!” Người trẻ tuổi nói.

“Hình như là nhân loại kia tới tìm chúng ta.” Đại thụ lại phát ra tiếng nói.

“Ngươi lại biết trước rồi! Trên người có cả Trấn Giới Bi cùng Trấn Hồn Châu, không biết tên tiểu tử này có thể cứu vớt được cái Tiên Lâm Vực sắp đổ nát này nữa hay không đây!” Người trẻ tuổi nói.

“E là không thể! Cánh cửa tỏa giới không phải dễ dàng vượt qua được như vậy.” Đại thụ nói.

“Ngươi cứ như vậy mà khẳng định hay sao? Ngược lại, ta thật sự rất xem trọng tên tiểu tử này!” Người trẻ tuổi cười nói.

...

Võ kỹ Lý Khôi triển khai được một nửa thì lập tức nhận ra được có điều không đúng.

Bất Tử Quỷ Sát là hồn kỹ mạnh nhất mà hắn có thể triển khai, nếu ở thời kỳ đỉnh cao năm đó, ngay cả cường giả cùng đẳng cấp cũng không dám kiêu ngạo.

Người có thể trấn áp được hắn, cũng chỉ có bực tồn tại như Tuyệt Thiên kia mà thôi.

Nếu như hắn có thể luyện chính mình thành Bất Tử Quỷ Sát thì khi sử dụng một nửa chiêu này thôi cũng đã đủ để hắn dám đối kháng với Tuyệt Thiên.

Chỉ là người định không bằng trời định, trăm vạn năm sau thiên đạo lại héo tàn, hắn đã không còn cách nào quay về thần đạo.

Càng nguy hiểm hơn chính là tên tiểu tử trước mắt này lại phá đi trăm vạn năm tâm huyết của hắn, khiến cho hắn trở thành dã tràng xe cát.

Dù vậy, một chiêu Bất Tử Quỷ Sát này cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Lý Khôi lại bi ai phát hiện ra, dường như một chiêu này của mình này đã phát động thứ gì đó rất ghê gớm, cho dù hắn xuất ra hồn lực mạnh cỡ nào cũng đều không thể hoàn thành được đòn đánh này.

Giống như một chiêu này biến thành một cái động không đáy.

Hồn lực của hắn cứ không ngừng chảy vào thức hải của Diệp Viễn.

Hiển nhiên Diệp Viễn cũng nhận ra được sự biến hóa của Trấn Hồn Châu, vốn hắn gấp gáp như sắp lâm vào đại địch, lúc này lại thả lỏng tất cả, mặc cho Trấn Hồn Châu tự ra tay.

Một phát này, ngoài tầm kiểm soát rồi.

Vẻ mặt kinh hãi của Lý Khôi càng lúc càng đậm, hắn muốn thu hồi hồn lực của mình lại, thế nhưng hắn đau khổ phát hiện rằng đã không thể làm được nữa.

Hiện tại, hồn lực của hắn giống như là mở cổng xả đập, nó cứ không ngừng chảy về phía thức hải của Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, ngươi... rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Chuyện này... chuyện này là thế nào?” Vẻ mặt của Lý Khôi muôn dạng sợ hãi, thậm chí trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Lý Khôi tự nhủ bản thân rằng hắn đã trở thành một người tài trong việc nghiên cứu thần hồn, tuyệt đối không có chuyện gì mà hắn không hiểu.

Nhưng hắn lại đau khổ phát hiện ra rằng, chính mình lại đang hoàn toàn không hiểu nổi tình hình hiện tại.

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Ngươi thấy đấy, ta chẳng hề làm gì cả.”

Xác thực hắn chẳng hề làm gì cả, nhưng mà Lý Khôi có tin hay không?

Cũng bởi vì Diệp Viễn không hề làm gì cả, cho nên Lý Khôi mới cảm thấy càng quỷ dị hơn.

Hắn quỳ trên mặt đất thở phì phò, quỳ gối lạy Diệp Viễn, nói: “Diệp thiếu gia! Diệp đại gia! Diệp lão gia! Ta... ta sai rồi! Van ngươi tha cho ta một mạng, ta... ta sẽ không tiếp tục gây sự với ngươi nữa! Ngươi... ngươi cũng không hề bị tổn thất cái gì, nhưng ta đã không còn gì nữa rồi! Van ngài mở ra một con đường, thả ta đi!”

Cỗ lực cắn nuốt đáng sợ này, căn bản hắn không có sức chống cự.

Bất luận hắn thôi thúc pháp tắc thần đạo như thế nào cũng đều không có cách tránh thoát lực cắn nuốt của Diệp Viễn.

Lý Khôi đã chết tâm rồi, rốt cuộc là hắn đã chọc phải một cái tồn tại ra sao vậy!

Diệp Viễn làm vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta không tha cho ngươi, thật sự là ta cũng không làm được gì mà!”

Căn bản, Trấn Hồn Châu không phải là thứ mà hắn có thể điều khiển được, từ khi bắt đầu đến hiện tại, hết thảy cử động của Trấn Hồn Châu đều là tự nó hoàn thành.

Lần này, cũng không ngoại lệ.

“Vù vù...”

Lực cắn nuốt càng ngày càng mạnh, cuối cùng thần hồn của Lý Khôi trực tiếp bị rút ra khỏi thân thể của Gia Cát Thanh Hư, sau đó tụ hợp vào trong đầu Diệp Viễn.

Cả người Gia Cát Thanh Hư chấn động, kinh hãi nhìn một màn này.

Không có Lý Khôi, hắn cũng không còn điểm tựa cuối cùng nào nữa.

Bây giờ hắn đối mặt với Diệp Viễn, căn bản là không có một chút sức lực nào để chống đỡ lại.

“Diệp... Diệp Viễn, ta... ta...”

Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư trắng bệch, hắn hoàn toàn không ngờ tới sẽ xuất hiện một màn kịch tính như vậy.

Theo hắn thấy, ít nhiều gì thì đây cũng sẽ là một trận đại chiến có lực lượng ngang nhau.

Nào ngờ chỉ trong nháy mắt, Lý Khôi lập tức bị nuốt đến không còn sót lại một chút cặn.

Hiện tại hắn đã đoạt lại quyền khống chế thân thể một lần nữa, nhưng mà, hắn lại chưa từng tuyệt vọng qua như vậy, đến nỗi hắn không biết phải tìm từ ngữ nào để nói.

Diệp Viễn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn ta buông tha cho ngươi, đúng không?”

Gia Cát Thanh Hư chấn động, gật đầu một cách liều mạng.

Diệp Viễn lại khinh thường nói: " n oán giữa ngươi và ta cũng không phải không thể hóa giải. Đáng tiếc, ngươi lại nương nhờ vào Ma tộc, đây là chuyện mà thiếu gia ta không thể chấp nhận. Vì lẽ đó, phải xin lỗi rồi! Cái mạng này của ngươi, ta nhất định phải lấy!”

Nghe thấy Diệp Viễn phán định tử hình cho hắn, sắc mặt Gia Cát Thanh Hư trắng bệch.

Bỗng nhiên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài nói: “Buồn cười! Diệp Viễn, ngươi sẽ không thật sự cho rằng chính mình là chúa cứu thế đấy chứ? Ngươi biết Ca Nặc mạnh như thế nào không? Hắn đã từng là cường giả Quy Khư Thần Cảnh, ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của hắn sao?”

Diệp Viễn rất hờ hững nói rằng: "Nếu không phải vậy thì ngươi nghĩ xem vì sao thiếu gia ta lại đến Thần Vẫn Sơn Mạch?”

“Ngươi muốn trở thành Thần? Ha ha ha... việc này so với trấn áp Ca Nặc càng không thiết thực!” Gia Cát Thanh Hư cười như điên nói.

Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: “Vậy thì đây không phải là chuyện mà ngươi phải bận tâm rồi, dù sao, ngươi cũng không nhìn thấy được.”

Dứt lời, Diệp Viễn trực tiếp sử dụng Hạo Nhiên Nhất Kiếm!

Cảnh giới Bán Thần của Diệp Viễn, cộng thêm việc triển khai một chiêu này, uy lực đã không hề như trước!

Ánh mắt Gia Cát Thanh Hư lộ ra vẻ dữ tợn, nói một cách hung ác: “Lão tử liều mạng với ngươi! Huyền Thần Nhất Chỉ!”

Lúc Diệp Viễn vẫn chưa đột phá cảnh giới Bán Thần thì Gia Cát Thanh Hư đã không phải là đối thủ của hắn.

Hiện tại, một chiêu chưa đến một nửa thành phẩm này làm sao có khả năng là đối thủ của Diệp Viễn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK