“Không được, đợi sau khi đại hội Vân Đan kết thúc, ta muốn lập tức đi hoàng thành Thiên Ưng, báo đáp ơn giảng đạo của hắn!”
…
Trong biển người, những Luyện Dược Sư kia cảm động đến rơi nước mắt với Diệp Viễn.
Diệp Viễn bỏ bao nhiêu thời gian cảm ngộ, trong lòng bọn họ hiểu rõ.
Lấy thực tình đổi thực tình, người khác sao có thể không cảm động?
Có điều Diệp Viễn cũng không thèm để ý mấy cái này, toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đã chìm vào trong Pháp Tắc Chi Hải.
Mỗi cỗ sức mạnh pháp tắc huyền ảo, xoay xung quanh hắn.
Khí thế của hắn, cũng dần dần tăng vọt.
Diệp Viễn cảm giác thần hồn của mình biến thành một giọt nước, dung nhập vào mảnh Pháp Tắc Chi Hải này.
Trong biển mênh mông, Diệp Viễn cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng mà, dung nhập ở trong đó, hắn lại cảm thấy chính mình đang quan sát nhân gian.
Tình cảnh bốn phía quảng trường, hắn phát giác mình lại có thể nhìn không sót một cái gì, phảng phất giống như hắn là người khống chế thống trị thế gian này.
Cho dù con kiến bò sát trên đất, sâu bọ trong nước phù du, Diệp Viễn cũng có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của chúng.
Loại cảm giác này, vô cùng thần diệu.
“Đây… chẳng lẽ đây chính là Tổ Cảnh? Không đúng, mặc dù Tổ Cảnh thần diệu, nhưng tuyệt đối không thể nào đạt tới tình trạng này.”
Diệp Viễn vô cùng thích loại trạng thái này.
Trong Pháp Tắc Chi Hải, đám người Đan Ngọc Thiên Tôn, Phiêu Vũ Thiên Tôn, Liệt Dương Thiên Tôn đang cảm ngộ pháp tắc.
Diệp Viễn thậm chí có thể nhìn thấy, tình hình chuyển động pháp tắc bên cạnh bọn họ.
Trong những người này, chuyển động của pháp tắc trên người Phiêu Vũ Thiên Tôn nhanh nhất, hiển nhiên trong những người này, ngộ tính của hắn cao nhất.
Thứ hai, chính là Đan Ngọc Thiên Tôn.
Khiến cho Diệp Viễn không ngờ được là gần với hai người này lại là Lưu Minh Thiên Tôn.
“Xem ra, tuổi của Lưu Minh Thiên Tôn ở trong những Tông Sư này cũng không lớn, vẫn là có tiềm lực. Dựa vào tư chất của hắn, có trải nghiệm Pháp Tắc Chi Hải lần này, về sau chỉ sợ có thể đột phá tới Tổ Cảnh. Chỉ là… đáng tiếc cho Triều Nguyên Thiên Tôn, nếu như hắn còn ở đây thì nhất định có thể đột phá.”
Có điều, Diệp Viễn phát hiện, bất luận mình nhìn bọn họ thế nào, bọn họ đều không phát giác.
Loại trạng thái này, cũng không phải Tổ Cảnh có thể đạt tới.
Phải biết, những người này đều là đại cao thủ hậu kỳ Thiên Tôn Cảnh, hơn nữa thần hồn vô cùng cường đại, cho dù chỉ là một tia gió thổi cỏ lay, cũng không gạt được tai mắt của bọn họ.
“Chẳng lẽ… mình bây giờ là thông qua mảnh Pháp Tắc Chi Hải này nhìn bọn họ? Nói cách khác, bây giờ mình chính là mảnh thiên đạo này? Cơ hội khó có được, mình cần phải cảm ngộ cẩn thận.”
Trong lòng Diệp Viễn kinh ngạc, bản thân mình giống như hòa thành một thể với pháp tắc thiên đạo.
Hắn chính là thiên đạo, thiên đạo chính là Diệp Viễn hắn!
Diệp Viễn tập trung tinh thần, bắt đầu cảm ngộ thiên đạo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua một tháng.
Một đám Thiên Tôn lần lượt mở hai mắt ra, lui khỏi trạng thái nhập định, vẻ mặt tiếc nuối.
Trận cảm ngộ này, mỗi người bọn họ thu được rất nhiều lợi ích.
Nhưng mà lại cảm ngộ này vẫn là có hạn, cảnh giới bọn họ chưa đủ, sao vào Pháp Tắc Chi Hải trong thời gian dài sẽ khiến cho bọn họ nổ tung mà chết.
Thiên Tôn có mạnh hơn nữa cũng không qua được thiên đạo.
Loại trình độ Pháp Tắc Chi Hải này, giống như một loại dịch dinh dưỡng vô cùng vô tận.
Uống một chút, có thể khiến cho người ta chắc bụng.
Nhưng mà, uống nhiều quá, dinh dưỡng quá dư thừa, thậm chí ăn no bể bụng.