Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rống rống...”

Vạn Tử Huyền Quy bị đánh bay, nhất thời rơi vào trạng thái bùng nổ.

Một bóng người vọt tới, đứng chắp tay, phát ra khí độ nhất đại tông sư.

Mọi người nhìn thấy người này, đều là sợ hãi.

Nửa bậc Thiên Thần!

Dưới tình trạng cảnh giới bị áp chế còn là nửa bậc Thiên Thần, cộng thêm có ngăn cản được lực trường cường đại, độn trống phi hành, không phải cường giả Thiên Thần thì là cái gì?

“Thái thượng nhị trưởng lão!”

“Tống Ngọc!”

Lăng Tử Khôn và Cao Nguyên dường như là cùng hô lên.

Chỉ là vẻ mặt Lăng Tử Khôn là vui sướng còn sắc mặt Cao Nguyên lại trở nên hết sức khó coi.

Tống Ngọc này là Cao Nguyên gần như là cường giả cùng thời, Cao Nguyên chỉ liếc mắt là đã nhận ra.

Chỉ là thiên phú của Tống Ngọc mạnh hơn một bậc so với Cao Nguyên, mấy vạn năm trước đã đột phá Thiên Thần Cảnh.

Hắn xuất hiện, khiến cho Cao Nguyên có loại kích động muốn chửi má nó.

Nghe thấy tiếng la của Lăng Tử Khôn, sắc mặt mọi người không khỏi trở nên khó coi.

“Tống Ngọc, hoàng thành Giang Vĩnh các ngươi có ý gì đây? Đã có cường giả Thiên Thần ra tay, còn tìm chúng ta tới làm con tốt thí mạng?” Cao Nguyên trầm giọng nói.

Lần này, trừ hoàng thành Giang Vĩnh ra, trên mặt người khác đều lộ ra biểu cảm oán giận.

Hiển nhiên, Cao Nguyên đã nói trúng tim bọn họ, cảm giác bị lợi dụng này, khiến mọi người vô cùng khó chịu.

Thái thượng nhị trưởng lão Tống Ngọc kia bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua thì chỉ là một người trung niên.

Hắn liếc mắt nhìn Cao Nguyên, thản nhiên nói: “Cao Nguyên, ngươi đừng có cắn loạn! Thần Quân Cảnh có quy củ của Thần Quân Cảnh, Thiên Thần Cảnh cũng có quy củ của Thiên Thần Cảnh. Tìm các ngươi tới, một là để trợ giúp hai là tặng các ngươi một cái cơ duyên. Nếu như các ngươi có thể có được cơ duyên, bản tọa đương nhiên sẽ không nhúng tay. Nhưng mà bây giờ, ngươi cảm thấy ngươi còn có hy vọng sao? Cơ duyên này đã không phải là thứ mà các ngươi có thể nhúng chàm.”

Không chỉ có Cao Nguyên, biểu cảm của những người khác cũng trở nên khó coi.

Tống Ngọc nói không sai, có Vạn Tử Huyền Quy này cản đường, những người bọn họ căn bản không có hy vọng đi qua được.

Cưỡng ép vượt ải, không khác gì đi chịu chết.

Tống Ngọc lại nói: “Cao Nguyên, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ có một mình Thiên Thần Cảnh là ta tới chứ?”

Cả người Cao Nguyên chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thực sự khi nhìn thấy Vạn Tử Huyền Quy này, Cao Nguyên đã biết, cái cơ duyên này không phải là thứ mà hắn có thể nhúng tay vào.

Nhưng hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng có thể vọt vào.

Người khác cũng có suy nghĩ gần giống như hắn, chỉ là hiện thực rất tàn khốc.

Dứt lời, Tống Ngọc cất cao giọng nói: “Đến cũng đã đến rồi, đi ra đi, chắc không cần bản tọa tự mình mời các ngươi hiện thân đúng không?”

Bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có ai đáp lại Tống Ngọc.

Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, thuận tay đánh ra hai đạo kiếm quang.

Vụt!

Kiếm quang phá không mà đi, trực tiếp đánh vỡ nát nham thạch.

“Ha ha, tiểu tử Tống Ngọc, ngươi dám động thủ với lão phu, chán sống rồi hả?” Một cường giả ma tộc có khuôn mặt dữ tợn đạp không đi ra, lạnh lùng nói.

Kiều An nhìn thấy cường giả ma tộc này, tinh thần không khỏi phấn chấn nói: “Tạp Tác đại nhân!”

Ánh mắt Diệp Viễn ở một bên phát lạnh, nhìn chằm chằm cường giả ma tộc kia.

Gia hỏa này chính là tên đầu sỏ giật dây Tạp Nặc xâm chiếm Tiên Lâm Vực!

Diệp Viễn cũng không ngờ được, lại gặp hắn ở chỗ này.

Chỉ tiếc, thực lực bây giờ của hắn, căn bản không đủ để giết đối phương.

“Hừ! Lão gia hỏa nhà ngươi sống một xấp tuổi rồi, cũng chỉ là Thiên Thần tầng một, có cái gì hay mà thái độ?” Tống Ngọc hừ lạnh nói.

Tạp Tác cười lạnh nói: “Tiểu tử, gừng càng già càng cay đó! Ngươi thiếu niên đắc chí, không cẩn thận sẽ phải chịu thiệt!”

Tống Ngọc thản nhiên nói: “Bớt phí lời đi, lát nữa đọ một chút là biết! Lôi Nghị, ngươi thấy thế nào?”

Lúc này, lại có một người từ hư không bước ra, chính ở hướng mà kiếm của Tống Ngọc đang chỉ.

Đây là một cường giả nhân tộc, khuôn mặt già nua, cũng là cường giả nửa bậc Thiên Thần.

Lôi Nghị liếc mắt nhìn Tống Ngọc, thản nhiên nói: “Ta chỉ đến vì tiên thiên Huyền Bảo, hắn, không liên quan tới ta!”

Tống Ngọc hừ lạnh nói: “Cái đồ vì tư lợi! Bớt phí lời đi, giải quyết súc sinh này trước rồi nói!”

Lôi Nghị liếc nhìn hắn một cái, không phản bác, nhưng lại có vẻ khinh thường.

Tam đại cường giả Thiên Thần vừa xuất hiện, người khác đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mặc dù tu vi ba người này đều là Thiên Thần tầng một, nhưng mà so với nửa bậc Thiên Thần của Cao Nguyên không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Mặc dù cảnh giới bị áp chế, nhưng mà chỉ áp chế đến nửa bậc Thiên Thần Cảnh.

“Ha ha ha, coi như ngươi thức thời! Tất cả, đợi đến lúc nhìn thấy tiên thiên Huyền Bảo rồi nói, lão phu chờ mong bảo vật này đã lâu!” Tạp Tác cười nói.

“Hống hống hống…”

Dường như Vạn Tử Huyền Quy nghe được lời ba người nói, điên cuồng gầm rống lên.

Chỉ thấy nó mở miệng lớn, từng đạo pháp linh khí vô cùng lớn lao về phía ba người.

Uy lực này, càng mạnh hơn một bậc so với lúc trước.

“Hừ! Súc sinh vô tri!”

Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chính là một đạo kiếm lớn đánh ra.

Hai người khác cũng không nương tay, mỗi người đều lấy ra bản lĩnh của mình.

Nhất thời, linh khí bay loạn trong vực sâu.

“Rầm rầm rầm!”

Vạn Tử Huyền Quy sao có thể là đối thủ của ba người, trực tiếp bị đánh bay lên trời.

Có điều, nó cũng không bị thương quá nặng.

Sắc mặt Tạp Tác trầm xuống, nói: “Con rùa đen lớn này da dày thịt béo, căn bản không đánh nổi, chúng ta không cần dây dưa với nó, vọt thẳng qua đi!”

Hai người khác gật đầu, cũng không có dị nghị.

Mà đúng lúc này, ánh mắt Tạp Tác bỗng nhiên quét về phía Diệp Viễn.

Cả người Diệp Viễn căng thẳng, phảng phất như là bị rắn độc nhìn thẳng.

Diệp Viễn không chút do dự xoay người bỏ chạy!

Tạp Tác cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử, không cần biết ngươi đi theo qua có liên quan gì, nhưng lão phu không muốn giữ lại một tai họa sống ở trên đời này!”

Nói xong, ngón tay Tạp Tác điểm một cái, một đạo kình khí phá vỡ không trung, dường như đuổi theo Diệp Viễn trong nháy mắt.

Tạp Tác chỉ là thuận tay đánh ra một đòn nhưng đối với Diệp Viễn mà nói là một sát chiêu chí mạng!

Tất cả mọi người không phản ứng kịp, đợi khi Trịnh Khởi phản ứng được, đạo kình khí này đã đến trước mặt Diệp Viễn.

“Diệp Viễn!” Trịnh Khởi thét ầm lên.

Khóe miệng Tạp Tác hơi vểnh lên, giống như đã thấy tình cảnh Diệp Viễn bị đánh thành cặn bã.

Hắn biết Diệp Viễn lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, nhưng như vậy thì thế nào?

Ở trước mặt cường giả Thiên Thần Cảnh, pháp tắc không gian cũng vô dụng!

“Bùm!”

Hỏa quang văng khắp nơi, đạo kình khí này trực tiếp nổ tung giữa không trung.

Nó tan thành mây khói, còn thân ảnh Diệp Viễn đã sớm biến mất không thấy tung tích.

Khóe miệng Tạp Tác nhếch lên, nói: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lại dám hỏi thăm tin tức của lão phu từ Huyết Diêm điện, muốn chết!”

Dựa vảo thực lực của Tống Ngọc, đương nhiên có thể ngăn cản Tạp Tác, nhưng mà hắn không làm vậy.

Bởi vì hắn cảm thấy, Diệp Viễn là một uy hiếp tiềm ẩn với hoàng thành Giang Vĩnh.

Dạng yêu nghiệt thế này, thật sự quá đáng sợ.

Chết cũng tốt!

“Tiểu tử này, có chút thú vị. Nhiều người như vậy, dường như chỉ có hắn phát hiện ra chúng ta.” Tống Ngọc thản nhiên nói.

Tạp Tác cười lạnh nói: “Phát hiện thì thế nào? Ở trước mặt cường giả Thiên Thần, đùa với lửa, tự thiêu chết mình không phải chuyện rất bình thường sao? Lão tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Còn nhìn nữa, có tin là lão phu cũng giết chết ngươi không?”

Nửa câu sau, Tạp Tác là nói với Trịnh Khởi.

Lúc này, ánh mắt của Trịnh Khởi nhìn về phía Tạp Tác tràn ngập phẫn nộ.

Diệp Viễn thế mà lại bị giết dưới mí mắt hắn như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK