“Cơ công tử, Như Yên…”
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Dược liệu đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiêu Trường Phong vội vàng gật đầu đáp: “Đã chuẩn bị xong cả rồi, đều ở trong phòng luyện đan của ta, Đông Tô An đang ở bên ngoài, hắn sẽ đưa công tử đi!”
Diệp Viễn gật gật đầu nói: “Ngươi vào đi, phải một lúc nữa nàng mới tỉnh lại, ta đi chuẩn bị luyện đan giải độc, ngươi trông chừng nàng ấy!”
Tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng Tiêu Trường Phong vẫn không khỏi rùng mình một cái, không tin được nói: “Công tử… thật sự có thể cứu nó?”
Diệp Viễn lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Lẽ nào ngươi muốn nữ nhi của mình chết?”
Trên giường ngọc, giai nhân yếu ớt mờ hai mắt.
Thấy vậy Tiêu Trường Phong vui mừng nói: “Như Yên, con tỉnh rồi!”
“Phụ… phụ thân?”
Tiêu Như Yên mở bừng hai mắt. Nhưng khi nàng nhìn đến Tiêu Trường Phong thì lại ương bướng quay đầu đi, không muốn nhìn thêm một chút nào nữa.
Trong lòng Tiêu Trường Phong đau đớn, than thở nói: “Như Yên, phụ thân biết trong lòng con có oán hận, nhưng… phụ thân cũng là thân bất do kỷ!”
Tiêu Như Yên vẫn như cũ không quay đầu, cương quyết không nói câu nào.
Trong lòng Tiêu Trường Phong đau như bị dao cắt, biết nữ nhi của mình đã chết tâm với mình rồi.
“Được rồi, lời của vi phụ con đã không nghe vào, vậy lời của Cơ Thanh chắc con nghe lọt chứ!” Tiêu Trường Phong thở sâu một hơi nói.
Tiêu Như Yên nghe vậy thân hình bỗng run rẩy một cái, không nhịn được quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tiêu Trường Phong biết tâm tư của con gái cho nên lập tức giải thích nói: “Phụ thân vô năng, lúc phát hiện con trúng độc, vi phụ đã cố hết sức lực rồi.
Là Cơ Thanh diệu thủ hồi thiên, thần kì mà cứu con trở lại.”
Trong mắt của Tiêu Như Yên tràn đầy kinh ngạc, độc tính của cửu u Đoạn Hồn Tán chính nàng còn rõ hơn ai hết.
Sau khi trúng độc mấy canh giờ, căn bản là không có thuốc chữa, vậy mà Cơ Thanh có thể cứu mình trở lại. Vậy thì hắn phải là người có y thuật cao minh đến mức nào?
“Hắn… hắn đâu rồi?” Tiêu Như Yên run run hỏi.
Tiêu Trường Phong lại thớ dài một cái rồi nói: “Như Yên, ta biết có những lời con không thích nghe, tỷ võ chiêu thân đã là chuyện nhất định phải làm, bằng không Tiêu gia ta sẽ đắc tội với cả hai nhà Hoàng gia và Tiết gia, tương lai rất khó trụ lại được ở đất Vương Thanh này.”
Thấy tâm trạng của nữ nhi lại trở nên kích động, Tiêu Trường Phong vội vàng nói: “Con đừng vội kích động, nghe ta nói hết đã! Có lẽ kết cục không thể giải nổi này bây giờ lại có cơ hội chuyển biến rồi.”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Như Yên hơi lưu chuyển, kinh ngạc nói: “Ý của phụ thân là…”
Tiêu Trường Phong gật gật đầu: “Không sai! Nếu con thật sự không muốn gả cho hai nhà Hoàng gia và Tiết gia, vậy thì có thể để chuyện này rơi trên người Cơ Thanh! Ta nghĩ… nếu là Cơ Thanh, con… có lẽ sẽ không từ chối chứ?”
Nghe thấy lời của Tiêu Trường Phong, sắc mặt vốn tái nhợt vì suy yếu của Tiêu Như Yên lại đỏ rực lên.
Nhìn thấy điệu bộ thích nhưng còn e thẹn của Tiêu Như Yên, Tiêu Trường Phong hơi than thở một chút: “Thật ra lúc ở đại hội đấu đan, ta đã nhìn ra tâm tư của con rồi, đến giờ Cơ Thanh đã được Tinh Uyên hoàng giả nhận làm đệ tử, thân phận của hẳn cũng coi như đã tương xứng với hai nhà Hoàng Tiết. Nếu tác hợp hai ngươi, ngược lại cũng không phải điều gì không thể, chỉ là…”
Nghe nửa câu trước, thật ra trong lòng Tiêu Như Yên cũng có chút vui vẻ.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “chỉ là” trong lòng Tiêu Như Yên không khỏi run rẩy một cái, yếu ớt hỏi: “Chỉ là cái gì?”
“ừm… có thế nào ta cũng không ngờ, con sẽ làm ra chuyện quyết tuyệt như thế. Ta chỉ sợ… chỉ sợ con hoa rơi hữu ý nhưng hắn lại nước chảy vô tình thôi.” Tiêu Trường Phong than thở nói.
Trong lòng Tiêu Như Yên không khỏi hít sâu một hơi, không chết tâm nói:
“Nếu chàng không có ý gì với con, hà tất phải năm lần bảy lượt giúp con?”
“Phụ thân là người từng trải, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn con nhiều. Tuy không biết vì sao hắn vào Tiêu gia, nhưng Cơ Thanh chắc chắn mang theo mục đích nào đó mà đến, cho nên vi phụ mới làm ra hạ sách này ở đại hội đấu đan, cố ý khiến hắn đối đầu với Đồng Văn Xương, không ngờ ngoài dự liệu lại thành vô tâm cắm liễu liễu rợp bóng, Cơ Thanh lại trở thành người cứu thế của Tiêu gia! Thật ra vì sự không tín nhiệm của vi phụ lúc ấy đã khiến hắn tức giận rồi. Nếu không phải con đứng ra nâng đỡ hắn, chỉ e là hắn đã sớm giũ áo ra đi.”