Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác căng thẳng của Lê Hồng đến giờ vẫn chưa biến mất, mở miệng nói chuyện còn bị cà lăm.

Diệp Viễn khẽ mỉm cười nói: “Còn chưa đánh đến ta, không sao!”

Nhận được đáp án khẳng định của Diệp Viễn, Lê Hồng mới thật sự yên tâm: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Nếu công tử có mệnh hệ gì, ta thật sự không biết sẽ phải làm thế nào. A, đúng rồi! Rốt cuộc công tử đã thi triển ma pháp gì, mà lại có thế khiến Lê Dương khởi tử hoàn sinh.”

Diệp Viễn tức giận nói: “Hoàn sinh cái rắm ấy! Vốn dĩ hắn chưa chết, ta chỉ giúp hắn đả thông khí bị tắc nghẽn, khiến hắn lấy lại hơi thở mà thôi!”

“Chưa… chưa chết? Sao có thế? Ngay cả Đạo Nguyên đại sư và tộc trưởng, phó tộc trưởng đều xác nhận Lê Dương đã chết rồi, ta cũng không cảm giác được khí cơ của hắn, sao có thể chưa chết?” Lê Hồng kinh ngạc nói.

Diệp Viễn bĩu môi đáp: “Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, người sinh ra có khí, nhìn một người chết hay chưa chết, không thể chỉ nhìn khí cơ và hô hấp, còn phải xem vọng khí! Hôm qua Lê Dương vừa chết, khí vẫn chưa đoạn, cho nên không thể coi là thật sự tử vong.

Nếu để muộn thêm chút nữa, ngay cả ta cũng hết cách.”

Lê Hồng cả mặt mờ mịt, căn bản là nghe không hiểu Diệp Viễn đang nói cái

gì-

Hắn lớn như vậy, căn bản chưa hề nghe nói cái gì gọi là “khí”. Khí cơ thì hắn biết, nhưng “Khí” mà Diệp Viễn nói hiển nhiên là không cùng một khái niệm.

Lê Hồng không hiểu cũng là chuyện bình thường, bởi vì căn bản hạ giới không thể biết đến” vọng khí” được.

Chỉ có luyện dược sư có thành tựu cực cao và tu luyện thần hồn bí kỹ liên quan mới có thể nhìn thấy “khí”.

Đối với luyện dược sư mà nói, tử vong hay chưa không phải nhìn vào khí cơ, hô hấp, nhịp tim mà là nhìn vào “khí”.

Lúc Diệp Viễn tiến vào, nhìn thấy trên người Lê Dương vẫn còn một chút khí mỏng manh, liền biết hắn vẫn còn hy vọng được cứu sống.

Mà chỉ pháp hắn vừa thi triển, gọi là, còn cao cấp hơn nhiều so với

Diệp Viễn từng dùng bộ chỉ pháp này cứu sống vô số người, mà hôm nay lại cứu thêm một Lê Dương nữa.

Bộ chỉ pháp này tổng cộng có chín tầng tương ứng với chín đại cảnh giới. Lúc này Diệp Viễn đã là Ngưng Tinh tầng hai, thi triển tầng thứ ba của bộ chỉ pháp này cũng không tốn quá nhiều sức.

“Vậy… rất nhanh Lê Dương sẽ khỏe lại thôi đúng không?” Lê Hồng rất hồ đồ mà hỏi.

Vốn tưởng sẽ lấy được đáp án khẳng định, ai ngờ Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Khỏe? Còn sớm lắm! Ta chỉ giúp hẳn đả thông lại kinh mạch bị tắc nghẽn, nhưng chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc, không quá mấy ngày hắn vẫn sẽ chết mà thôi!”

“Hả! Vậy… vậy phải làm sao?” Lê Hồng kinh ngạc nói.

Diệp Viễn tức giận đáp: “Làm sao? Kệ ngươi! Lê Dương sống chết thì liên quan quái gì đến ta! Ta chỉ là khó chịu mấy lão già này, khiến bọn hắn cũng không được thoải mái mà thôi.”

Thật khéo thay, tộc trưởng cũng nghe thấy lời nói của Diệp Viễn, vội vàng bảo người đỡ Lê Dương ra khỏi quan tài, đến trước mặt Diệp Viễn hành đại lễ, mặt đầy xin lỗi nói: “Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi lão phu nhất thời lỗ mãng, suýt nữa làm tiếu huynh đệ bị thương, thật sự đáng chết! Lão phu xin tạ lỗi với tiểu huynh đệ, mong tiểu huynh đệ lượng thứ.”

Diệp Viễn lườm một cái nói: “Đấy là ngươi làm ta bị thương sao? Nếu nhi tử của ngươi không ho vài cái, hiện tại ta đã phơi thây tại chỗ, chôn theo nhi tử của ngươi rồi.”

Tộc trưởng đỏ mặt, nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, liền vội nói: “Đều do lão phu không đúng, đều là lão phu không đúng! Xin tiểu huynh đệ hãy nhìn vào sự nóng lòng của lão phu với ái tử, đừng so đo làm gì.”

Diệp Viễn phất phất tay, cười nói: “Không so đo với ngươi.”

Không đợi tộc trưởng thở dài một hơi, Diệp Viễn lại nói tiếp: “Nhưng…”

Tộc trưởng nuốt nước miếng một cái, sau đó cẩn thận hỏi: “Tiểu huynh đệ, nhưng cái gì?”

Ánh mắt Diệp Viễn không có ý tốt nhìn về phía Đạo Nguyên đại sư và Chúc Sơn, vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: “Nhưng mà ta muốn so đo với bọn hắn.”

Đạo Nguyên và Chúc Sơn vừa nghe lời này của Diệp Viễn, lập tức biến sắc!

Tộc trưởng vội vàng: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi chúng ta đều là có mắt không thấy Thái Sơn, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, Đạo Nguyên đại sư và Chúc Sơn trưởng lão cũng là vì nghĩ cho Lê Dương mới ngăn trở ngươi động đến nó. Như vậy đi, tiếu huynh đệ có yêu cầu gì cứ nói ra, chỉ cần bộ tộc Đằng Vân chúng ta có thể làm được quyết không hai lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK