Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn cười trả lời: “Tiên Minh Ngọc Nhưỡng tổng cộng có năm phẩm giai, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phấm, và cao nhất là thiên phẩm. Dựa theo phẩm cấp khác nhau, đồ để uống cũng không hoàn toàn giống nhau.”

Diệp Viễn đưa bình rượu nhỏ lên mũi ngửi ngửi, tiếp tục nói: “Bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, chắc hẳn là hạ phẩm, nên phối hợp với chén được tạo thành từ Nam Hương Mộc, mới có thể phẩm xuất ra vị của nó.”

“Ồ? Sao lại như vậy?” vẻ mặt Ngũ Huyền hiếu kỳ như thể phát hiện ra đại lục mới vậy.

Theo hắn được biết, lão tiểu tử Phó Vân Kính kia đích thực là có Tiên Minh Ngọc Nhưỡng tốt hơn, chỉ là từ trước tới nay chưa bao giờ lấy ra cho người khác xem, chứ đừng nói đến xin cho.

Sau khi Ngũ Huyền uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ở chỗ Phó Vân Kính một lần thì không thể nào quên được mùi vị đó, thế là ngày nào cũng chạy đến chỗ Phó Vân Kính đòi xin mấy bình.

Mới đầu Phó Vân Kính cũng không đồng ý, sau này bị Ngũ Huyền quấy rầy đòi mãi, dính chặt lấy không buông, cuối cùng cũng không chịu được mới cho hắn sáu bình.

Vậy nhưng hắn cũng chưa từng nghe nói, uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này lại có nhiều chú trọng đến thế.

“Mùi thơm mà Nam Hương Mộc phát ra trộn lẫn với mùi thơm của rượu này, đưa vào miệng lại càng thêm thơm mát. Hơn nữa, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vẫn còn lẫn một chút tạp chất, chén do Nam Hương Mộc tạo thành có thể tịnh hóa những tạp chất này một chút, làm cho khi đưa Tiên Minh Ngọc Nhưỡng vào miệng lại càng ngọt hơn.” Diệp Viễn giải thích.

“Vậy mà lại còn có loại giảng cứu bậc này nữa? Chén được chế tác từ Nam Hương Mộc chỗ ta đúng thật là có, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng chén rượu làm bằng ngọc lại càng thích hợp với Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hơn, chén bằng gồ sẽ làm hỏng mùi vị của Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, cho nên trước nay đều không dùng đến nó. Hôm nay nghe lão đệ nói vậy, đúng thật là ta phải thử xem sao.”

Ngũ Huyền chạy vào trong phòng, không lâu sau cầm ra hai cái chén bằng gồ.

Rót rượu vào, Ngũ Huyền bưng cái chén lên ngửi ngửi, mắt sáng lên nói: “Đúng thật là thơm hơn trước kia nhiều!”

Sau đó, hắn lại nhấp một ngụm rượu, trên mặt nhất thời xuất hiện thần sắc phiêu diêu bồng bềnh, nhìn bộ dáng đúng thật là sảng khoái đến cực điểm.

Ngũ Huyền không nói gì, cứ như vậy nhấp từng ngụm từng ngụm, rất nhanh đã uống hết một chén rượu.

Diệp Viễn cười cười, cũng bưng chén lên, nhưng lại uống một hơi cạn.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này, Diệp Viễn cũng lười chẳng muốn phẩm rượu.

Kiếp trước, Diệp Viễn đều uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thiên phẩm, cảm giác so với loại hạ phẩm này vốn dĩ là không cùng một đẳng cấp.

Hắn để cái chén xuống bàn, duỗi ngón tay về phía Diệp Viễn cảm thán nói: “Dùng chén bằng Nam Hương Mộc để đựng rượu, cảm giác mùi vị so với trước kia chí ít cũng nâng lên một thành! Lão đệ ngươi đúng thật là lợi hại!”

Diệp Viễn cười cười, nói: “Lão ca đừng chê cười ta nữa, chẳng qua tiểu đệ cũng chỉ là trùng hợp biết được mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK