Đột nhiên cả người Giang Hoa run lên cuối cùng cũng đã khôi phục lại trạng thái.
“Người… đã đi chưa?” Giang Hoa hoài nghi hỏi đám gia đinh.
“Đi… đi rồi thưa Giang quản gia.” Đám gia đinh nói bằng giọng sợ hãi.
Lúc này Giang Hoa mới định thần trở lại liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay lập tức lão ta lại khịt mũi rồi khinh thường nói: “Đúng là cái đồ ngu xuẩn, gia chủ là trưởng lão của Thanh Phong Đường làm sao có thể đi tìm đồ rác rưởi bỏ đi như ngươi được chứ?”
Diệp Viễn quả nhiên là rất lợi hại nhưng ở Đại Đế đô Kim Hoán cũng có rất nhiều cường giả lợi hại, Giang Nguyên gia chủ làm sao có thể đích thân đi tìm một cảnh giới Thiên Thần được?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Nghĩ xong lão ta xoay người bước ra khỏi nhà phụ rồi đi đến biệt viện của Giang phủ, đó chính là chỗ ở của cung phụng Giang phủ.
“Ồ đây không phải là Giang Hoa sư đệ sao? Ngọn gió nào đưa đệ tới đây vậy? Mà sao mặt mày lại khó coi thế kia, ở trong Giang phủ này lại có người dám khiêu khích lão đệ của ta sao?”
Vừa nhìn thấy Giang Hoa, trung niên mặc trang phục mạnh mẽ gọn gàng liền lập tức tươi cười chào đón.
Cung phụng này có tên là Tần Quan, cường giả Chân Thần tầng một.
Bất luận là cường giả Chân Thần Cảnh đều cũng đối xử rất khiêm nhường đối với Giang Hoa.
Những cung phụng này được rất nhiều tài nguyên đều phải qua tay của Giang Hoa bởi Giang Hoa là người có quyền lực rất lớn ở Giang gia.
Bởi vậy việc tạo mối quan hệ với lão ta cũng không có hại gì.
Sắc mặt của Giang Hoa vô cùng khó coi, lão ta nói: “Tần Quan lão ca, hôm nay ta bị người ta uy hiếp mong lão ca có thể giúp ta trút giận!”
Tần Quan kinh ngạc nói: “Ai lại dám uy hiếp lão đệ vậy? Đúng là chán sống rồi mà! Lão đệ mau nói đi.”
Tần Quan cũng đâu phải là kẻ ngốc có phải nước nào cũng lội đâu.
Nếu là Chân Thần cường giả thì lão ta làm sao động vào được nên sẽ tự nhiên không dám đối phó.
Quả hồng phải mềm mới hái được.
Nghe thấy lời Giang Hoa nói sắc mặt lão ta trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Đúng là một tên tiểu tử kiêu ngạo, bình thường ở Hoàng Thành kiêu ngạo quen rồi sao? Đây là Đại Đế Đô đến cả một Chân Thần cường giả còn không dám láo xược vậy mà tiểu tử này lại dám ngạo mạn! Lão đệ nói đi, nên làm sao với hắn ta!”
Nghe nói là vài tên Thiên Thần Cảnh nên Tần Quan đột nhiên có hứng thú.
Quả hồng này lão ta có thể hái được.
Ánh mắt Giang Hoa hiện lên một tia đầy dữ tợn, lão ta nói: “Hừ! Tên tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, coi thường ta thì thôi đi đã vậy lại còn không coi Giang phủ ra gì, thật đáng chết! Tần Quan huynh, mấy ngày này ta sẽ theo dõi tung tích của hắn sau đó huynh hãy giúp ta kết liễu hắn ta!”
Tần Quan vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, việc này cứ để ta lo.”
Giang Hoa thấy lão ta đồng ý liền cười nói: “Tần Quan huynh yên tâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi ta nhất định sẽ cảm ơn huynh đầy đủ.”
…
Ra về trong tiếc nuối gương mặt của Tiêu Phong tràn đầy tội lỗi.
“Diệp Viễn, xin lỗi ngươi, sư tôn đối với Tiêu Mỗ ân trọng như núi vậy nên ta thật sự không thể để người khác bôi nhọ người được.”
Diệp Viễn cười nói: “Ta muốn cảm ơn huynh còn không kịp nữa sao lại nói xin lỗi làm gì? Tên quản gia này vô cùng ngạo mạn cho dù là Chân Thần cường giả đến lão ta cũng không coi ra gì. Loại người như vậy thì cần gì phải so đo với lão ta?”
“Nhưng nếu như không có bí quyết của Giang Nguyên trưởng lão thì chuyến đi của chúng ta chẳng phải là đã vô ích rồi sao?” Tiêu Phong khó xử hỏi.
“Ông trời tuyệt đối không chặn đường của ai vậy nên nhất định sẽ có cách thôi.” Diệp Viễn nói.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Ninh Thiên Bình hỏi.
Diệp Viễn nói: “Nếu như đường phía bên này không thông thì chúng ta đi mua một ít linh dược trước, thực lực của Tiểu Đồng hồi phục đến Chân Thần cảnh giới rồi thì an toàn của chúng ta cũng được đảm bảo hơn.
Ở Đại Đế Đô này đi đến đâu cũng có Chân Thần bởi vậy nên thực lực của Diệp Viễn bây giờ vẫn còn yếu.