Sau mấy giây, Diệp Viễn lại đuổi theo một người khác, phế bỏ tay chân, trói lên sợi dây cùng với hai người khác.
Bây giờ, chỉ còn lại một mình Từ Mậu.
Lúc này, Từ Mậu như chó nhà có tang, liều mạng chạy trốn.
Hắn thúc động thần nguyên của mình đến cực hạn, trong lòng điên cuồng cầu nguyện, để Diệp Viễn đừng tìm đến mình trước.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, quả nhiên như hắn kỳ vọng, Diệp Viễn không có đuổi theo.
Trong lòng Từ Mậu thở phào một hơi, có điều hắn vẫn như trước, không dám có chút thả lỏng.
“Mình nhất định có thể chạy thoát! Nhất định có thể chạy thoát! Hắn sử dụng thuật vận chuyển ngược, không chống đỡ được thời gian quá dài, chỉ cần có thể đợi đến lúc khí huyết hắn suy kiệt là mình có thể chạy thoát!”
Trong lòng Từ Mậu đang điên cuồng hò hét.
Bây giờ, Từ Mậu nào còn dám nghĩ sau khi Diệp Viễn suy kiệt khí huyết sẽ đánh trở lại, hắn chỉ muốn chạy trốn.
Giờ khắc này, hắn chỉ hy vọng người khác, có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Chỉ là, không như mong muốn.
Rống!
Đột nhiên, phía trước trong hư không, một tiếng rồng gầm đập vào mặt.
Sắc mặt Từ Mậu đại biến, vội vã ứng đối.
Nhưng mà, một chiêu Càn Khôn Long Trảo tới quá mức bất ngờ, hơn nữa uy lực cực lớn.
Oanh!
Không trung truyền đến chấn động năng lượng kịch liệt, thân hình Từ Mậu bay ngược ra ngoài, phun ra ngụm máu.
Thân hình Diệp Viễn, chậm rãi đi ra từ trong hư không.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn về phía Từ Mậu, bình tĩnh nói: “Ngươi, đáng chết!”
Vẻ mặt Từ Mậu tuyệt vọng, trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Viễn, gào khóc nói: “Ta… ta sai rồi! Cầu xin ngươi, tha cho ta!”
“Tha cho ngươi! Vậy thì ai tha cho những võ giả đã mất mạng của hoàng thành Thiên Ưng? Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ dùng đầu của ngươi, tế vong hồn của những người đã chết ở Thiên Ưng!”
Vừa nói, Diệp Viễn lại đánh ra một chưởng nữa.
Oanh!
Từ Mậu trực tiếp bị đánh ngã xuống mặt đất, Diệp Viễn lắc mình một cái, trực tiếp phế thần hải của hắn.
Tiếp đó, ánh sáng lạnh lóe lên.
A a a... !
Chỉ nghe thấy từng đợt tiếng hét thảm như heo vang lên, gân tay gân chân bốn người Từ Mậu đã bị đánh gãy.
Bọn họ bị phế thần hải, lại bị đánh gãy gân tay gân chân, bây giờ không khác gì phế nhân, đến đứng lên cũng không làm được.
Làm xong những thứ này, Diệp Viễn thở hắt ra một hơi, phù phù một tiếng ngã lăn trên mặt đất, không nhúc nhích được.
Cũng không biết qua bao lâu, một bóng người từ trong hư không đi ra.
Bạch Đồng nhìn Diệp Viễn hôn mê bất tỉnh, Rồi lại nhìn Từ Mậu đang kêu rên hừ hừ trên mặt đất, thở dài nói: “Khá lắm, tiểu tử có lòng nghĩa hiệp! Ta, không bằng người!”
Dứt lời Bạch Đồng cõng Diệp Viễn lên, tay kia kéo theo bốn người Từ Mậu, lại ẩn vào hư không.
…
Đế đô Cửu Hứa, trong phòng tối của nhà trọ nhỏ, chân mày Ảnh Phong gắt gao nhíu lại.