Nhục thân cường đại, ý cảnh cao, còn thu được một nguyên hỏa sản sinh ra nguyên linh, sự phối hợp này thực sự quá hoàn mỹ rồi.
Cho nên lúc nãy khi Thương Viêm cố gắng công kích Diệp Viễn, hắn chẳng những không cản Thương Viêm lại mà còn thêm dầu vào lửa, để Tiểu Hỏa thôn tính bản thể Thương Viêm Tà Hỏa.
Nhục thân này càng mạnh, Tà Linh Tử lại càng thỏa mãn.
Hắn thấy, bộ thân thể này vốn là chế tạo riêng cho hắn.
Vốn dĩ dựa vào kế hoạch của Tà Linh Tử, cái động phủ này mới có thể hấp thu được thần hồn đầy đủ, thông qua trận pháp bồi bổ thần hồn của hắn, để hắn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ tỉnh lại, kiếm được một nhục thân tốt rồi đoạt xá.
Nhưng mà kế hoạch không có tiến triển, Thương Viêm Tà Hỏa lại phá vỡ phong ấn, hơn nữa còn cố gắng tiêu diệt thần hồn của hắn.
Ai biết được Thương Viêm Tà Hỏa còn đưa tới nhiều võ giả như vậy, hơn nữa trời xui đất khiến thế nào lại để hắn tỉnh lại sớm.
Mặc dù trạng thái bây giờ của Tà Linh Tử không được tốt lắm, nhưng mà nếu muốn đoạt xá một võ giả Thần Du Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn thì vẫn thừa
sức.
Đương nhiên, nếu như hắn biết bên trong bộ thân thể này chứa đựng một thần hồn như thế nào thì chắc chắn hắn sẽ không nghĩ như vậy!
Diệp Viên nghe vậy sắc mặt đại biến, nói với Tiếu Hỏa: “Tiểu Hỏa, chạy mau!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn động một cái, liền muốn trốn khỏi cái hang đá này!
Tà Linh Tử cười ha ha một tiếng, nói: “Chạy? Đồ vật được bản đế coi trọng, còn có thể chạy thoát sao? Đến đây đi, trở thành thân thể của bản đế, tung hoành cửu thiên thập địa lần nữa!”
Thân hình Tà Linh Tử động một cái, nháy mắt đã đuổi kịp Diệp Viễn.
“Vèo” một tiếng, Tà Linh Tử trực tiếp chui vào trong thần thức của Diệp Viễn!
“Ó¡ chao! Tieu tir, ngiroi ám toan ta!”
Tá Linh Tir vira mái tien váo than thirc cua Diép Vién, con chira hiéu chuyén gi xáy ra, da bi mpt dao kiem hon dánh trúng, phát ra mpt tieng hét thám.
“Ha, ám toan ngiroi thl the nao? Giói thl dánh lai ta di!”
Diép Vién ciroi lanh mpt tieng, lai phóng ra mpt dao kiem hón.
“Ó¡ chao!”
Tá Linh Tir lai kéu thám thiet, sao han ngcr dirpc, mpt Than Du Cánh nho nhó nhir Diép Vién, lai có phirong pháp cóng kích than hon bén nhon nhirváy?
Trước sự bất ngờ không kịp đề phòng, Tà Linh Tử đã bị Diệp Viễn đánh lén thành công.
Đối chiến thần hồn vô cùng nguy hiểm, Tà Linh Tử bị kiếm hồn đánh trúng hai lần nên thần hồn suy sụp không ít.
Mặc dù thần hồn của Tà Linh Tử là Đan Đế đỉnh phong, nhưng mà thời gian ngủ say dài như vậy, cho dù có trận pháp phong ấn thì hồn lực cũng suy yếu đi rất nhiều.
Không có nhục thân phụ trợ, nếu hắn muốn khi phục hồn lực thì đó chuyện không thể nào, cho nên hắn mới nuốn chiếm thân xác của Diệp Viễn.
“Hả? Không đúng! Ngươi… thần hồn của ngươi!” Tà Linh Tử chợt phát hiện cái gì đó, hoảng hốt kêu lên.
Lúc này Tà Linh Tử giống như là một con thỏ bị đạp phải đuôi, giật mình kinh hãi.
“Ha ha, phát hiện ra rồi sao?” Diệp Viễn cười nhạo nói.
Tà Linh Tử quái dị kêu lên nói: “Không thể nào! Nếu như ngươi đoạt xá trọng sinh, thì sao có thế phù hợp với nhục thân như thế? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Không thể nào! Không phải Thương Viêm nói là, bây giờ đã không còn lão quái vật Thần cảnh à? Chẳng lẽ hắn gạt ta?”
Cảnh giới nhãn lực của Tà Linh Tử không phải là thứ võ giả bình thường có thể so được, khi hắn đang cố gắng đoạt xá, lập tức phát hiện thần hồn của Diệp Viễn có cái gì đó không đúng.
Nào ngờ được tiểu tử Thần Du cảnh này lại vốn là một Đan Đê’ đỉnh phong!
Chỉ là Tà Linh Tử nghĩ sao cũng không thông được, rõ ràng là Diệp Viễn đã bị đoạt xá rồi, nhưng sao lại phù hợp với nhục thân như thế.