Vũ Lạc Trần giơ ngón tay cái lên, khen: “Diệp sư đệ quả nhiên thông minh, Tô Nhất Sơn chính là cháu của Tô Vũ Bách! Hơn nữa, hắn còn xếp thứ mười trên võ báng! Có điều theo ta suy đoán, hiện tại chỉ sợ Tô Nhất Sơn đã có thực lực đứng vào năm vị trí đầu! Diệp sư đệ, nếu không… Hay là thôi đi?”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhìn ra được, Vũ Lạc Trần cũng không muốn trêu chọc Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn chẳng những thực lực mạnh, bối cảnh cũng cực kỳ thâm hậu.
Không nói thế lực của Tồ gia lớn thế nào, chỉ cần lấy địa vị của Tô Vũ Bách ớ Học Viện Đan Vũ, cũng không có mấy người dám trêu chọc.
Diệp Viễn liếc mât nhìn Vũ Lạc Trần một chút: “Sợ? Sợ thì trở về đi, ta lại không cần ngươi đi theo.”
Cái nhìn này kích thích Vũ Lạc Trần không nhẹ, hần ngóc đầu lên nói: “Ai… Ai sợ? Không phải chỉ là Tô Nhất Sơn thôi sao, chờ ta tấn cấp Linh Dịch tầng ba, đánh hần răng rơi đầy đất nha!”
“Hứ, còn chờ Linh Dịch tầng ba, nói cho cùng vẫn là ngươi sợ!” Diệp Viễn tiếp tục khinh bỉ nói.
Vũ Lạc Trần nghe lời này thiếu chút nhảy dựng lên, từ khi hắn tiến vào Học Viện Đan Vũ đến nay, trong từ điển còn không có cái chữ “Sợ” này.
Hần một đường khiêu chiến, một đường đánh người, mới có địa vị hôm nay.
Trong số những người này, tự nhiên không thiếu một số nhân vật thân phận địa vị rất không tầm thường.
Nhưng mà không phải hắn đánh là đánh sao? Lúc nào sợ qua?
Sờ dĩ hẳn không muốn đi trêu chọc Tô Nhất Sơn, là bởi vì thời cơ còn chưa tới.
Tô Nhất Sơn đã là Linh Dịch cảnh tầng ba đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá đến Linh Dịch Cảnh tầng bốn.
Mười vị trí đầu võ báng một tên so với một tên càng biến thái, Vũ Lạc Trần hoàn toàn chính xác là rất mạnh, thế nhưng đến loại giai đoạn này của hẳn, có kẻ nào không mạnh?
Càng về sau, chiến đấu vượt cấp sẽ càng khó khăn, cho nẽn Vũ Lạc Trần không muốn trêu chọc mười học viên vị trí đầu võ báng.
Chờ Vũ Lạc Trần đột phá Linh Dịch tầng ba, hắn sẽ đem bảng danh sách từng bước từng bước tý thí qua.
“Hôm nay ta cũng không tin! Không phải chỉ là Tô Nhất Sơn thôi sao? Ta đi cùng ngươi! Nếu hắn dám xuất thủ với ngươi, Vũ Lạc Trần ta tiếp nhận!” Đáng thương cho Vũ Lạc Trần, cứ như vậy trúng phép khích tướng của Diệp Viền.
“Tùy ngươi, đến lúc đó đừng cụp đuôi chạy trốn là được rồi.” Nói xong, Diệp Viễn cũng không quay đầu lại rời đi.
Vũ Lạc Trần ở phía sau vừa đuổi theo vừa nói: “Này, ngươi đem chuyện nói rõ ràng, ai cụp đuôi chạy trốn? Vũ Lạc Trần ta đào binh lúc nào…”
Nơi ở của học viên Thiên cấp và học viên đắng cấp khác được tách riêng, đều ở phía sau núi cùng với nhóm giáo tập viên.
Mà nơi ở của bọn họ đều là viện môn riêng biệt, chiếm diện tích rất rộng, sẽ không lo bị người khác quấy nhiêu.
Diệp Viễn đi vào trước sân viện của Tô Nhất Sơn, hét lớn một câu: “Liễu Nhược Thủy, cút ra đây cho ta!”
Tiếng hét này Diệp Viễn vận đủ nguyên lực, truyền đi như phong ba gợn sóng.
Một câu, lập tức kinh động đến không ít người. “Chuyện gì xảy ra? Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
“Nhìn xem, đây không phải là Diệp Viên sao? Không phái hân vừa xông qua Cửu Thiên Lộ sao? Như thế nào lại giống như tới nháo sự?” “Ha ha, mấy ngày nay thật đúng là náo nhiệt, Diệp Viễn rất biết khuấy động không khí đấy, làm cho cả học viện cũng sôi trào lên, thật sự là một lớp đã lặng, một lớp khác lại lên mà!”
“A, đây không phải là Vũ Lạc Trần sao? Sao hắn lại nhập bọn với Diệp Viễn?”
“Ai biết được, gia hỏa này cũng là tên điên, hai kẻ điên cùng tiến tới.”
“Lại nói, Liễu Nhược Thủy là ai?
Nghe giống như là tên cúa nữ nhân, thế nào nàng lại đắc tội với Diệp Viễn?”
“A, hình như có chút ấn tượng, hình như còn là một đại mỹ nữ đó!” ”
ôi chà, ngay cả đại mỹ nữ cũng không buông tha, Diệp Viễn thật đúng là phát rồ mà!”