“Ha ha, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong cũng không phải là người tốt tính gì, chúng ta liền đợi đến xem chế giễu là được rồi.”
Cái nhiệm vụ số ba cấp chín này, chính là do Thái Thượng trưởng lão của tông môn – Thiên Phong ban bố nhiệm vụ đan đạo, nội dung là bố sung đủ một cái đan phương cấp bốn.
Đối với Diệp Viễn mà nói, đương nhiên hắn sẽ không đi nhận một cái nhiệm vụ võ đạo cấp chín, đó cùng với muốn chết cũng không khác nhau nhiều lắm.
Nhưng còn cái gọi là nhiệm vụ đan đạo cấp chín, đối với người khác mà nói có lẽ rất khó, nhưng đối với Diệp Viễn mà nói độ khó lại không lớn bao nhiêu rồi.
Hắn cũng không muốn làm người khác chú ý quá mức, nhưng nếu chọn những nhiệm vụ độ khó thấp kia, thật sự là quá phiền phức. Chỉ cần hắn hoàn thành cái nhiệm vụ cấp chín này, là đủ điếm tích lũy để đổi lấy « Tử Ương Hồn Quyết» rồi.
Cho nên, Diệp Viễn cũng không quan tâm có làm người khác chú ý hay không nữa, bớt việc mới là vương đạo.
“Cái này… Sư đệ ngươi không lại suy tính một chút sao? Đây chính là nhiệm vụ cấp chín đấy!” Đệ tử trực phiên cảm thấy vẫn là nên nhắc nhớ Diệp Viễn một chút.
“Ta biết là nhiệm vụ cấp chín, ta cần điếm tích lũy.” Diệp Viễn nói.
“… Được rồi. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tính tình của Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong cũng không tốt chút nào đâu.” Đệ tử trực phiên vừa nói chuyện, vừa tiếp lấy lệnh bài thân phận của Diệp Viễn, ấn một chút trên ngọc giản nhiệm vụ.
Trên ngọc tường lập tức hiện ra nội dung nhiệm vụ: Nhiệm vụ số ba cấp chín, bổ sung đan phương cấp bốn Thất Huyền Ngự Hồn Đan, ban thướng ba mươi vạn điểm tích lũy và một bộ Thiên Tằm Nhuyễn Giáp, người nhận nhiệm vụ: Diệp Viễn.
Mọi người xem xong nhiệm vụ trên ngọc tường, lại nhìn một chút Diệp Viễn, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình và thương hại.
Khâu Bằng lại là như có điều suy nghĩ: “Diệp Viên, cái tên này rất quen thuộc a! Đúng, là hắn…”
Hắn đi đến trước mặt Tằng Thành, nghiền ngẫm nói: “Tằng Thành, không phải ngươi muốn tìm người đánh đệ đệ ngươi sao?”
“Hử? Ngươi biết là ai?”
“Ha ha, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Đang khi nói chuyện, ánh mắt Khâu Bằng nhìn về phía Diệp Viễn.
Hai mắt Tằng Thành ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Đệ đệ ta là bị tên nhãi con miệng còn hôi sữa này đánh sao?”
Một tên đệ tử Võ đường, Đan sư sơ cấp, lại tiếp nhận nhiệm vụ cấp chín, không phải tên nhóc miệng còn hôi sữa thì là cái gì?
Bây giờ nghe đệ đệ lại có thể bị dạng người này đánh, trong lòng Tằng Thành không khỏi đồng ý với đánh giá của Khâu Bằng rồi.
Thật sự là càng sống càng thụt lùi mà!
“Nếu như ta nhớ không sai, tên đệ tử mới giáo huấn đệ đệ của ngươi, chính là Diệp Viễn. Hơn nữa nhìn tiểu tử này cũng lạ mặt vô cùng, không phải sao?” Khâu Bằng cười nói.
Sắc mặt Tằng Thành trầm xuống, tiến lên ngăn Diệp Viễn lại.
Nhìn thấy sắc mặt Tằng Thành khó coi như vậy, Diệp Viễn không khỏi nhướng mày, không ngờ Tằng Thành lại tìm tới nhanh như thế.
Hắn mới vừa rồi hơi bị đánh gãy rồi một chút, liền chìm vào ngọc tường ở trong tìm nhiệm vụ, cũng không có chú ý tới đối thoại giữa Khâu Bằng và Tằng Thành.
Có điều coi như nghe được rồi, Diệp Viễn cũng sẽ không để ý.
Linh Dịch tầng chín mà thôi, cũng sẽ không tạo thành phiền phức quá lớn với Diệp Viễn.
“Là ngươi đánh đệ đệ ta, còn đoạt điếm tích lũy của hắn?”
“Đệ đệ ngươi là ai? Ngươi là ai?” Diệp Viễn giả vờ hồ đồ, đối với người tới gây chuyện, xưa nay hắn đều không cho sẳc mặt tốt.
“Hừ! Có phải mấy ngày trước ngươi đánh một tên đệ tử gọi là Tằng Dự hay không? Hắn chính là đệ đệ ta, ta là Tằng Thành.”
“A, chuyện này à.” Diệp Viễn “Bừng tỉnh đại ngộ” nói: “Mấy ngày trước có dạy dỗ mấy tên gia hoả có mắt không tròng, có điều không có nhớ tên, kẻ nào là đệ đệ ngươi vậy?”