Sắc mặt Hứa Ngôn trắng bệch đi, nói với Diệp Viễn: "Ngươi đến thăm Dịch Khánh Tường thử đi, ta sợ hắn ta sẽ không thể tiếp tục tham gia trận đấu được. Ta cũng không còn cách nào mới đến đây tìm ngươi."
Diệp Viễn nhướng mày, trong lòng hắn có dự cảm không lành, rồi gật đầu nói: "Được rồi, để ta đi xem thử."
Dịch Khánh Tường bị thương phải có người khiêng về. Đến khi Diệp Viễn nhìn thấy Dịch Khách Tường nằm trên giường, hắn cũng không đành lòng mà nhìn thẳng đến người đó.
Dịch Khánh Tường bị đánh quá thê thảm rồi, cả người bị đánh đến mức thay đổi hình dáng.
Nhất là khuôn mặt và đôi mắt bị đánh cho bầm tím nổi bật nhất, thật sự không thể nhìn ra bộ dáng thật của hắn mà.
Với vết thương ở mức độ này, thì chắc chắn phải từ chối tham gia các trận đấu tiếp theo rồi.
Nếu theo tình trạng chữa trị bình thường, thì những vết thương này sợ là mất tám đến mười năm mới có thể lạnh lại được.
Diệp Viễn nhíu mày, xoay đầu hỏi Hứa Ngôn: "Người của Thượng Thanh Tông đánh à?"
Không cần đoán cũng biết, đám người Thượng Thanh Tông kia cảm thấy mất mặt nên họ cố ý đánh Dịch Khánh Tường như thế để lấy lại danh dự cho mình.
Nhưng mà, thủ đoạn ra tay này thật quá tàn ác mà.
Ở dưới trận chiến ác liệt, cần phải bảo vệ bản thân mình mới là kế hoạch tốt nhất.
Những người bình thường thấy mất thế hay không nắm bắt được phần thắng, họ sẽ lập tức nhận thua.
Nhưng với tình trạng của Dịch Khánh Tường thì đối phương lại không cho hắn có cơ hội nhận thua.
Hứa Ngôn tức giận nói: "Tại Dịch Khánh Tường xui xẻo, nên hắn vừa mới bước vào vòng một đã gặp phải đệ tử tên Biên Tử Thu xếp thứ tư trong Thượng Thanh Tông. Vậy nên, thực lực hai người cách xa nhau. Vốn Dịch Khánh Tường đã không phải là đối thủ của tên tiểu tử đó rồi, nhưng ai biết được tên khốn kia lại nhân lúc Dịch Khánh Tường lơ là, đã tháo khớp cằm của hắn ta để không cho hắn ta nói chuyện. Tiếp theo, Biên Tử Thu tấn công dữ dội vào người Dịch Khánh Tường, nếu không phải tên tiểu tử này thông minh thì bây giờ đã chết rồi."
Hội võ Hoàng Linh không có nói không được giết người. Nếu như đối thủ không có cơ hội nhận thua, thì chết ở trên lôi đài cũng là chuyện bình thường.
Diệp Viễn nheo hai mắt lại, một nguồn lực lạnh lẽo bắn ra.
Mặc dù, hắn có chút xung đột với Dịch Khánh Tường nhưng hắn ta lại không giống loại người như Thiên Diệp. Vậy nên Diệp Viễn cũng không có xung đột trực diện với hắn ta.
Nhưng bây giờ, Dịch Khánh Tường cũng không có làm gì với mình nữa.
Thượng Thanh Tông làm thế này, đều là do Diệp Viễn gây ra.
Dịch Khánh Tường chỉ là người gánh chịu tai họa mà thôi.
Diệp Viễn cũng không bao giờ ngờ được rằng, chỉ có cái danh dự thôi mà khiến cho Thượng Thanh Tông dám ra tay muốn giết Dịch Khánh Tường như thế.
Lúc này, sự tức giận của Diệp Viễn như bị đổ dầu vào lửa.
"Trưởng lão yên tâm đi, ta còn ở đây thì hắn ta không thể chết được đâu! Trận kế tiếp, hắn cũng sẽ lên được lôi đài." Diệp Viễn dùng giọng u ám nói.
Hứa Ngôn nghe xong, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn ta chưa từng thấy một luyện dược sư có thể chữa được vết thương nặng bao giờ, còn chữa trị chỉ trong vòng vài ngày nữa.
Khi vừa mới bước vào Thượng Lâm Uyển, mỗi ngày Diệp Viễn đều chơi đùa trong phòng luyện đan. Vì vậy nên thực lực đan đạo của hắn mạnh đến mức nào thì Hứa Ngôn cũng không biết.
"Bách Lý sư tỷ và Khương sư tỷ, sau này có đụng phải đệ tử Thượng Thanh Tông đạt mức độ Thiên Thần tầng hai thì cứ nhận thua đi. Nếu không, họ có thể ra tay giết các người đấy!" Diệp Viễn hạ giọng nói với hai người.
Sắc mặt của Khương Tuyết Diễm cũng hiện ra sự sợ hãi.
Nhưng Bách Lý Thanh Yên lại vô cùng tức giận mà lạnh lùng đáp lại: "Không thể nào! Ta muốn nhìn xem đệ tử Thượng Thanh Tông mạnh đến mức nào!"
Nhìn thái độ của Bách Lý Thanh Yên kiên quyết như thế, Diệp Viễn chỉ nhướng mày và cũng biết nói gì cũng vô nghĩa, nên đành nói: "Được rồi, nếu thế thì ngươi phải cẩn thận một chút!"