Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừm, hình như là như vậy thật. Được rồi, đại ca thì đại ca.” Diệp Viễn trong lòng kích động hỏi: “Đúng rồi, nhóc khởi động ký ức truyền thừa rồi, vậy đã biết lai lịch của mình chưa?”

Diệp Viễn vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của Bạch Quang, rõ ràng là hậu duệ của Lưu Quang Bạch Hố, nhưng lại có năng lực đặc biệt trong việc tìm kiếm bảo vật, thật đúng là kỳ quái.

Bạch Quang lại lắc đầu nói: “Không biết, ta chỉ khởi động được một phần của ký ức truyền thừa, còn lại đều đã bị phong ấn rồi, không tài nào mở được.”

Diệp Viễn thất vọng đáp: “Vậy à, thật đáng tiếc. Nếu biết được lai lịch của nhóc, có lẽ ta có thể tạo ra đan phương, nói không chừng có thể để cho mi đột phá lên cảnh giới Thần Thú cũng nên!”

Nghe Diệp Viễn nói như vậy, Bạch Quang cũng có chút thất vọng.

Diệp Viễn lại đột nhiên hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã thức tỉnh được mảnh ký ức nào, nói ra coi.”

Đối với thần thú mà nói, ký ức truyền thừa là thứ vô cùng quan trọng, thông thường sẽ không bao giờ nói cho loài người biết.

Nhưng từ sau khi mẫu thân chết, Bạch Quang đã coi Diệp Viễn là thân thích duy nhất của mình, bằng không trong lúc nguy hiếm, cũng sẽ không sống chết quyết chiến với Triệu Thừa Càn bảo vệ Diệp Viễn.

“Ồ… đều là một vài thứ linh tinh, ví dụ như thú ngữ. Thứ có ích nhất là thức tỉnh được một môn công pháp, nhưng cũng mới chỉ đạt tới tầng thứ ba mà thôi.” Bạch Quang nói.

“Hả? Công pháp gì vậy?” Diệp Viễn

I • V I ‘ I _ > • . • ạ’

hiếu kỳ hói tiếp.

“Bạch HỔ Ám Quang Thần Quyết!” Bạch Quang nói.

“Lại là thần quyết!” Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên.

Tuy Diệp Viễn cũng luyện thần quyết, nhưng không có nghĩa đây là môn công pháp phổ biến.

I I X • A I g I ‘/V /V/1 /V/ g I • A +’/V

Môi một thân quyết xuất hiện, đêu sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu ở Thần Vực.

Vậy mà Diệp Viễn lại có thể tìm thấy một tiểu Bạch Hổ có lý ức về thần quyết ở hạ giới, điều này thật đáng để suy nghĩ!

Tuy Diệp Viễn chưa từng nghe qua bộ hồn quyết này, nhưng sự cường đại của nó thì không cần nói cũng biết!

“Đúng vậy! Ta cũng không biết, thậm chí ta đã bắt đầu tu luyện bộ thần quyết này từ sớm rồi, nó giống như một phần trong cơ thể ta vậy.” Bạch Quang nói.

Đột nhiên Diệp Viễn nghĩ ra điều gì đó, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào là… khi ngươi nuốt những viên đan dược kia, cơ thể ngươi đã khởi động Bạch HỔ Ám Quang Thần Quyết?”

Bạch Quang gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Thần sắc của Diệp Viễn trở nên vô cùng cổ quái nói: “Vậy ngươi đã thức tỉnh tới tầng thứ ba, không lẽ… cũng là vì ăn số đan dược đó là có thể tăng cánh giới được sao?”

Bạch Quang ngây ngô, thành thật gật đầu nói: “Đại ca quả thật lợi hại, vừa đoán đã trúng rồi!”

“Ta đoán… cái đầu ngươi ấy!” Diệp Viễn tức giận cố nén một câu chửi thề.

Ăn vào một ít đan dược, ngủ một giấc, cứ thế là có thể nâng cao cảnh giới.

Đây là phương thức tu luyện mà bao nhiêu võ giả tha thiết ước mơ. Ngay cả tu luyện không có bình cảnh như Diệp Viễn cũng không có khả năng đạt tới loại trạng thái này!

Tu luyện giống như là đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi.

ở việc tu luyện, không có bất kỳ võ giả nào dám lười biếng.

Còn phương thức tu luyện của Bạch Quang, tất cả các võ giả thấy được đều sẽ kích động đến mức muốn đánh cho nó một trận, Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.

Thấy ánh mắt âm u kia của Diệp Viễn, lông trên người Bạch Quang dựng đứng hết cả lên.

Bỗng nhiên, thân hình Diệp Viễn chợt lóe lên rồi biến mất.

Bạch Quang lập tức cảm thấy không Ổn, nhưng đã muộn, Diệp Viễn đã bắt lấy nó.

“Cái gì mà Bạch Hổ Ám Quang Thần Quyết, cái gì mà ngủ cũng có thể tu luyện! Ngươi làm ca tức chết! Sao cõi đời này lại có loại thần quyết biến thái như vậy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK