Đến lúc đó, liên mình Nam giới nhất định sụp đổ!
Khẳng định Đan Ngọc Thiên Tôn cũng nhìn thấy được điểm này, nên mới phái Thừa Phong Thiên Tôn tới.
Những tình thế này, Phiêu Vũ Thiên Tôn hắn sao lại không nhìn rõ?
Huống hồ bây giờ Vạn Bảo Lâu có bảy đại thế gia bảo đảm, Phiêu Vũ hắn sợ cái gì?
Thừa Phong Thiên Tôn biến sắc, lúc này mới tỉnh ngộ, Phiêu Vũ bây giờ đã không còn là Phiêu Vũ Thiên Tôn năm đó.
Từ khi áp đảo Đan Ngọc Thiên Tôn trên đại hội Vân Đan, bây giờ Phiêu Vũ Thiên Tôn đã giống như nhân vật kiêu hùng!
“Phiêu Vũ lão đệ xin bớt giận, bản tôn… Lần này, bản tôn tới, thật ra là đại biểu liên minh Nam giới nhận thua. Đan Ngọc huynh đã nói, chỉ cần Phiêu Vũ lão đệ nguyện ý, lúc nào cũng có thể trở lại liên minh Nam giới. Ngươi, vẫn là minh chủ!”
Rốt cuộc, Thừa Phong Thiên Tôn cũng cúi cái đầu cao quý xuống.
Hắn đường đường là chủ một thánh địa, có khi nào từng cúi đầu trước người khác?
Nhưng mà hôm nay, hắn không thể không cúi đầu!
Hai chữ “nhận thua” này từ trong miệng hắn nói ra, giống như có sức nặng thiên quân.
Phiêu Vũ Thiên Tôn nghe vậy, chỉ là cười ha ha, nói: “Nhận thua, thì nên có dáng vẻ nhận thua! Chỉ là, có giảng hòa hay không, Phiêu Vũ không làm chủ được! Các ngươi muốn bắt tay giảng hòa, nhất định phải được một người khác gật đầu mới được!”
Đứng ở phía dưới, nhìn Diệp Viễn cười mà như không cười, sắc mặt Ngạo Vân Thiên Tôn khó coi giống như ăn phải con ruồi vậy.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng hắn vẫn phải đứng trước mặt Diệp Viễn, bị buộc phải nhận sai!
Sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước trực tiếp lùi một bước, cũng không thành như bây giờ.
“Diệp Tông Sư, Ngạo Vân đến nhận sai với ngươi!” Ngạo Vân Thiên Tôn trầm mặt nói.
Diệp Viễn bĩu môi, thản nhiên nói: “Loại xin lỗi không có thành ý này, ngươi cảm thấy ta sẽ nhận sao? Nếu như không bỏ mặt mũi xuống, vậy thì hay là Ngạo Vân huynh về sớm một chút, chuẩn bị tái chiến một trận đi.”
Sắc mặt Ngạo Vân Thiên Tôn lúc trắng lúc xanh, dưới ánh mắt nhiều người như vậy, hắn lại phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi một tiểu bối Chân Thần Cảnh, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Quan trọng còn là hắn nói xin lỗi, đối phương còn không bằng lòng!
Chỉ là hắn không thấy được sắc mặt của mình, đây có chỗ nào là xin lỗi, rõ ràng là đến đòi nợ.
Thừa Phong Thiên Tôn cũng không vừa mắt, khẽ nhíu mày nói: “Ngạo Vân, nếu như ngươi còn không biết phân nặng nhẹ, bản tôn cũng không bảo vệ được ngươi!”
Ngạo Vân Thiên Tôn biến sắc, cắn răng khom người nói: “Diệp Tông Sư, chuyện lúc trước đều là Ngạo Vân không đúng, mong rằng ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng đấu với liên minh Nam giới nữa!”
Lần này, mặc dù có thể nghe ra hắn không cam lòng, nhưng mà hiển nhiên thái độ thành khẩn hơn rất nhiều.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Được rồi, thấy dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của ngươi, vậy thì không làm khó ngươi nữa. Có điều, hẳn là ngươi sẽ không cho rằng, một câu nói mà đã có thể khiến Diệp Viễn ta từ bỏ đó chứ?”
Ngạo Vân cắn răng nói: “Đương nhiên là không? Địa bàn của bản tôn, nguyện ý lấy ra hai phần cho Diệp Tông Sư!”
Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?”
Ngạo Vân gần như sắp bùng nổ, nhưng vào lúc này, lại nghe Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có điều… đây là giá tiền của mười năm trước. Lúc trước, ngươi xâm chiếm địa bàn của ta, Diệp Viễn chỉ đòi một lời giải thích, ngươi lấy ra hai phần địa bàn, đương nhiên dễ nói. Nhưng mà các ngươi ỷ thế hiếp người, bức Diệp mỗ và Phiêu Vũ huynh rời khỏi liên minh Nam giới, cho đến hôm nay, chỉ hai phần địa bàn là đã muốn xong chuyện sao”
Địa bàn của Ngạo Vân, ở trong tất cả các thế lực vốn cũng không tính là lớn lắm.
Hai phần địa bàn, đủ khiến cho hắn đau một hồi lâu.
Nhưng mà nghe Diệp Viễn nói, hắn biết chỉ sợ chuyện này không cách nào xong được.
“Không biết rốt cuộc Diệp Tông Sư muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua!” Hai mắt Ngạo Vân Thiên Tôn nhắm lại, không thèm quan tâm nói.