Đúng lúc này, một cái bóng trắng vụt lên…
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Diệp Viễn và Nam Phong Chí Nhu đều mớ to hai mắt, không thế tin nhìn xem một màn này.
Tiếu Bạch Hố nhanh nhưthiếm điện lẻn đến chổ bảy tấc của Hắc Mãng, cần xuống đám vằn bảy màu kia!
“Hít… Hít…”
Chính Hắc Mãng cũng không nghĩ tới, Tiểu Bạch Hổ này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mà cắn chỗ khác không cắn, hết lần này tới lần khác cắn lấy yếu huyệt của nó!
Cái này cân xuống có thể lấy mạng của nó mất!
Hâc Mãng càng không ngừng đung đưa thân thể, muốn vứt bỏ Tiểu Bạch Hổ.
Nhưng mà hàm răng của Tiểu Bạch Hổ gắt gao cắn chặt không thả, mặc cho Hắc Mãng lay động thế nào, nó vẫn không há miệng!
Vốn dĩ Hắc Mãng bị cắn chỗ bảy tấc, mười phần sức lực đã không phát huy ra được một phần, lại thêm thương thế lúc trước nó chiến đấu với Bạch Hổ và bị Diệp Viễn tạo thành thương tích, không lâu sau liền bất động rồi, chỉ là thỉnh thoảng còn run rẩy vài cái.
Một con yêu thú cấp hal trung kỳ, vậy mà bị một con Tiếu Bạch Hố cắn chết!
Mặc dù Hẳc Mãng đã bất động, Tiếu Bạch HỔ lại chậm chạp không chịu nhả ra, cắn chết không buông.
Diệp Viễn nhặt Thương Hoa Kiếm lên, đi đến bên cạnh Hắc Mãng, vỗ vổ cái đầu nhỏ của Tiếu Bạch Hố, dường như Tiếu Bạch Hố hiếu ra, lúc này mới buông lỏng miệng.
Diệp Viễn cũng là sợ Tiếu Bạch Hổ cắn không đủ hung ác, lại bổ thêm một đao, triệt đế kết thúc tính mệnh của Thất Sấc Lưu Vân Mãng.
Sau khi Tiểu Bạch Hổ nhả ra, thì không quan tâm đến Hắc Mãng nữa, mà trở lại bên người mẫu thản, dùng đầu lưỡi liếm lấy vết thương.
Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hai người bọn hắn phí bao nhiêu sức lực như vậy, cuối cùng lại là để một kích trí mạng cho tiểu gia hỏa này đánh ra.
Có điều tốc độ vừa rồi tiếu gia hóa này biếu hiện ra cũng đế cho hai người lau mát mà nhìn. Đợi nó trưởng thành, tuyệt đối sẽ là một nhân vật đáng sợ!
Nam Phong Chỉ Nhu nhìn thoáng qua Bạch Hố nằm dưới đất, lại nhìn một chút Diệp Viễn.
Diệp Viền hiểu ý của nàng, nhưng lại lắc đầu nói: “Nó bị thương quá nặng, mà lại trúng độc của Thất Sắc Lưu Vân Mãng, ta đã không thể làm gì được nữa.”
Nam Phong Chỉ Nhu không cam lòng: “Không phải ngươi mang theo rất nhiều đan dược sao? Hẳn là có giải độc đan và thuốc chữa thương chứ?”
Diệp Viễn thở dài nói: “Vô dụng. Thể chất của yêu thú khác với nhằn loại, phải dùng đan dược tương ứng, đan dược ta mang theo nó không dùng được.”
Đan dược yêu thú sử dụng tự thành một hệ, không cách nào dùng chung đan dược với nhân loại.
Cũng chỉ có loại đại gia đan đạo như Diệp Viễn mới có thể đồng thời có thành tựu huy hoàng ở cả hai hệ như vậy.
Nhưng mà không bột đố gột nẻn hồ, hiện tại nơi này không có phòng luyện đan, không có dược liệu, cho dù Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng trống rồng biến ra đan dược tới.
Diệp Viễn nói như vậy, chẳng khác nào phán quyết Bạch Hổ tử hình. Nam Phong Chỉ Nhu không đành lòng nhìn Tiểu Bạch Hổ đang nghẹn ngào, không nhịn được nước mắt lại tràn lan lần nữa.
Diệp Viên cũng có chút không đành lòng.
Hắn cũng không phải người dẻ dàng cảm thương người khác, chỉ là tình cảnh vừa rồi quá mức giống với hoàn cảnh hắn gặp phải ở kiếp trước.
Mặc dù Bạch Hổ chỉ là yêu thú, nhưng hắn vẫn cảm động lây.
Con mắt Bạch Hổ vốn dĩ đã nhắm lại, lúc này lại dần dần mở ra, dường như tinh thần cũng khôi phục một chút.
Tiếu Bạch Hổ nhìn thấy mẫu thân mở mắt ra, không khỏi vui vẻ nhảy lên ở trước mặt nàng.
Ánh mắt Bạch Hổ tràn đầy từ ái, hoàn toàn không giống một con yêu thú hung mãnh.
Nhưng cả Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều biết, đây chỉ là hồi quang phản chiếu, sợ là nó đã sắp không xong roi.
Bạch HỔ yêu thương nhìn Tiểu Bạch HỔ vài lần, ánh mắt lại dời về phía Diệp Viền, đế lộ ra ý khẩn cầu.
Sau đó, nàng sứ dụng hết lực khí toàn thân, dùng đầu đấy Tiếu Bạch Hố đến dưới chân Diệp Viễn.
Thì ra Bạch Hố này là đang muốn uỷ thác!