Thượng Quan Vân Dung lãnh đạm đáp: “Diệp Viễn là vật cản đối với Phong Hoàng đại nhân tôn kính, chỉ cần thấy hắn buộc phải giết! Ngươi cũng thấy tiềm lực của Diệp Viễn mạnh ra sao! Đợi tới khi hắn đột phá lên Hồn Hải cảnh, thì ngay cả ta và ngươi đều chưa chắc đã là đối thủ của hắn! Vì đại kế của Phong Hoàng đại nhân, ngươi cũng nên hy sinh một chút.”
“Ta khinh! Ngươi nói thế mà nghe được à, thế tại sao không phải là ngươi hy sinh? Có bản lĩnh thì hai chúng ta đối chỗ cho nhau, ngươi tới hy sinh, còn ta hoàn thành đại kế của Phòng Hoàng đại nhân!” Lam Thuận gào lên.
Thượng Quan Vân Dung cũng không thèm đế ý tới Lam Thuận, mà quay ra nói với Diệp Viễn: “Ngươi không cần ở đấy gây chia rẽ, hôm nay cho dù thế nào, ta cũng không để ngươi rời khỏi đây! Ngươi trưởng thành quá nhanh, đã gây ảnh hưởng tới kế hoạch của Phong Hoàng đại nhân. Cho nên, hôm nay ngươi phải chết!”
Diệp Viễn không ngờ Thượng Quan Vân Dung lại quả quyết như vậy, không tiếc hy sinh một Lam Thuận để giết hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện này sẽ càng khó xử lý.
Tuy lúc này trong lòng Diệp Viễn đang vô cùng lo lẳng, nhưng nụ cười vẫn luôn hiển hiện trên gương mặt của hắn, dường như hắn không để ý tới điều này.
Hẳn cười nói với Lam Thuận: “Ha ha, xem ra chiến hữu của ngươi không màng tới sự sống chết của ngươi rồi! Được thôi, nếu đã như vậy, thì ta sẽ tiễn ngươi về tây thiên. Nhưng ngươi có chết thì cũng đừng trách ta, nếu có trách thì trách chiến hữu của ngươi đã vô tình thôi’
Tấm phù lục trong tay Diệp Viễn lại sáng lên, mồ hôi của Lam Thuận vã ra như tắm, chửi rủa: “Thượng Quan Vân Dung, khốn kiếp! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn… Diệp tiểu ca, ngươi đừng có kích động thế!”
Thượng Quan Vân Dung không đếm xỉa gì tới những lời chửi rủa này của Lam Thuận. Trong lúc hắn gào thét, Thượng Quan Vân Dung đã tích tụ được một lượng lớn nguyên lực thiên địa.
Hắn lại ra đòn tấn công Diệp Viễn, ép hắn xuất chiêu!
Khả năng khống chế nguyên lực thiên địa của cường giả Thần Du cảnh có thể nói đã đạt tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Thượng Quan Vân Dung cố ý tạo khoảng cách với Diệp Viễn, để đảm bảo dù Độn Không Lôi Bộc Phù của Diệp Viễn có thể đánh tới ông ta, nhưng cũng sẽ không gây ra đòn trí mạng.
Và Diệp Viễn cũng có hành động giống như vậy!
Bởi hắn cũng nào dám đối đầu trực diện với đòn tấn công của cường giả Thần Du Cảnh!
Cho nên lựa chọn duy nhất của Diệp Viễn, chính là sử dụng Độn Không Lôi Bộc Phù để giết chết Lam Thuận!
Thủ đoạn này của Thượng Quan Vân Dung quả rất độc ác!
Vì để giết chết Diệp Viễn mà không ngần ngại hy sinh tính mạng của một cường giả Thần Du cảnh!
“Ngạo Tuyết Ngân Sương Chỉ!”
Thượng Quan Vân Dung hô lên một tiếng, một luồng sáng cực mạnh bắn tới!
“Thượng Quan Vân Dung, ta nguyền rủa mười tám đời tô tông nhà ngươi! A! Lão tử liều với ngươi! m Phong Thần Chưởng!”
Lam Thuận cũng là người ra tay quyết đoán, biết lúc này đã không còn trông chờ được gì vào Thượng Quan Vân Dung.
Ngoài miệng hắn không ngừng chửi rủa Thượng Quan Vân Dung, nhưng một kích này lại không nhắm vào Thượng Quan Vân Dung, mà nhắm vào Diệp Viễn.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể cược cái thứ Độn Không Lôi Bộc Phù trong tay Diệp Viễn chỉ là đồ giả, không hề có tác dụng.
Cả hai cường giả Thần Du cảnh cùng ra tay tấn công Diệp Viễn, thanh thế này thật đúng là kinh thiên động địa.
Uy lực cường đại quét qua toàn bộ chiến trường, khiến cho những võ giả khác phải nín thở.
Đến mức này, Diệp Viễn cũng không thể ăn may, mà tập trung toàn bộ nguyên lực trong cơ thể dồn vào Độn Không Lôi Bạo Phù.
Tấm phù lục màu tím đột nhiên phát ra luồng sáng chói mắt, vô số các tia sét màu tím từ trong hư không xuất hiện ra, điên cuồng đâm về phía Lam Thuận!