Không thể trách Bàn Âm xanh cả mặt, khí tức cổ xưa đầy tang thương này là khí tức độc nhất vô nhị của người thủ lăng.
Nói cách khác, để Diệp Viễn rời đi chính là ý chỉ của người thủ lăng!
Nhưng mà, điều này sao có thể?
Người thủ lăng chính là người của tộc Thiên Ma Hổ, sao có thể làm đến mức này vì một tiểu tử nhân loại chứ?
Nhớ lại lúc hắn dâng hương cầu nguyện, lúc hắn thỉnh cầu được tiến vào lãnh địa tổ linh, tin tức được truyền về đó, nghĩ đến đây Bàn Âm dám khẳng định, người thủ lăng thật sự đang bảo vệ Diệp Viễn!
Nhưng chuyện này quá vô lý!
Bàn Âm cực kỳ buồn bực, vô cùng buồn bực!
Bỏ ra một đống sức lực như vậy, cuối cùng nhận được kết quả chẳng ra sao, điều này khiến Bàn Âm có chút không thể tiếp nhận.
Nhưng mà địa vị của người thủ lăng ở tộc Thiên Ma Hổ cực kỳ đặc thù, cho dù là tộc trưởng cũng không dám làm trái ý người thủ lăng, càng đừng nói đến trưởng lão như hắn.
Nhìn dáng vẻ chần chờ trên mặt Bàn Âm, Diệp Viễn cười như không cười nói: “Thế nào? Đại trưởng lão đây là muốn làm trái mệnh lệnh của người thủ lăng sao? Lấy tư cách của đại trưởng lão, cứ cho là có thể bước vào lãnh địa tổ linh đi, nhưng nếu muốn đối nghịch với người thủ lăng, đừng nói là ngươi, chỉ sợ nguyên thế hệ này của ngươi sẽ chẳng bao giờ được bước chân vào lãnh địa tổ linh nữa.”
Bàn Âm nghe vậy biến sắc, lời này của Diệp Viễn quả thật chọc trúng nỗi đau của hắn.
Được phép tiến vào lãnh địa tổ linh chính là vinh quang cực lớn đối với mỗi tộc nhân của tộc Thiên Ma Hổ.
Đây là một loại tín ngưỡng ăn sâu vào linh hồn, chính Bàn Âm cũng không thể từ bỏ.
Mất tư cách tiến vào lãnh địa tổ linh là chuyện Bàn Âm không bao giờ chấp nhận.
“Các người ở trong lãnh địa tổ linh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao người thủ lăng cố ý bảo vệ ngươi?” Bàn Âm trầm giọng nói.
Diệp Viễn nhún vai: “Muốn biết thì tự đi mà hỏi người thủ lăng không được sao? Nếu bây giờ không vào được, chờ ngươi chết rồi vào hỏi cũng chưa muộn mà.”
“Ngươi!” Bàn Âm không khỏi tức giận.
“Sao thế, chẳng lẽ đại trưởng lão không muốn vào lãnh địa tổ linh?”
Sắc mặt Bàn Âm âm tình bất định, rối rắm một lúc cuối cùng vẫn tránh qua một bên, thả người.
Diệp Viễn khí định thần nhàn vượt qua người Bàn Âm, bỗng nhiên xoay người cười nói: “Đúng rồi, đại trưởng lão, dù sao tộc Thiên Ma Hổ và tộc Bạch Hổ cũng đều là Hổ tộc, nhiều thế hệ giết tới giết lui như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nếu các ngươi đoàn kết lại chẳng phải là không sợ so sánh với Long tộc sao?”
Tuy là tộc Bạch Hổ cường đại nhưng do bị phân tán nên thực lực suy giảm đáng kể.
Trong huyết mạch Tứ Đại Thần Thú, tộc Bạch Hộ đang ở thế yếu nhất.
Cũng không biết gút mắc năm đó giữa tộc Thiên Ma Hổ và tộc Bạch Hổ là gì, chuyện gì xảy ra mà làm cho hai tộc chém giết không ngừng nhiều năm như vậy.
“Hừ! Việc của hai tộc chúng ta không tới phiên một người ngoài như ngươi đến nhiều lời!” Bàn Âm tức giận.
Diệp Viễn bất đắc dĩ buông tay, trực tiếp dung nhập thiên địa rời khỏi.
Vài bóng người phi đến gần, là vài gã Thần Vương vừa nãy, trông thấy cảnh này kinh ngạc không thôi.
“Đại trưởng lão, tiểu tử kia đi thế nào vậy?” Một gã Thần Vương nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt đại trưởng lão sầm xuống: “Không biết vì sao người thủ lăng lại che chở cho tiểu tử ngoại tộc này, khẳng định có gì kỳ quái bên trong! Trước tiên cứ kêu mọi người rút về đi, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Lời nói của Bàn Âm làm cho các Thần Vương biến sắc theo.
Diệp Viễn tự tiện xâm nhập vào lãnh địa tổ linh, người thủ lăng chẳng những không giết còn muốn che chở cho bọn họ rời khỏi tộc Thiên Ma Hổ, thật không thể tưởng tượng nổi.
…
“Bịch!”
Bạch Quang đá tới một cước, đá Lăng Cửu Sơn quỳ rạp xuống đất.
Từ lúc đi ra khỏi lãnh địa tổ linh, cái nhìn của Bạch Quang đối với tộc Bạch Hổ và tộc Thiên Ma Hổ có biến hóa rất lớn.
Nhưng đối với Lăng Cửu Sơn này, hắn không vực dậy nổi nửa điểm hảo cảm.
“Đại trưởng lão, Diệp mỗ may mắn không làm nhục mệnh, mang Lăng Cửu Sơn trở về. Hy vọng đại trưởng lão tuân thủ ước định, tộc Bạch Hổ hẳn là có thể thừa nhận chuyện giữa Bạch Quang và Tiêu Nhi rồi chứ?”
Đây là ước định giữa Diệp Viễn và Nhung Côn, nếu Diệp Viễn có thể mang Lăng Cửu Sơn trở về thì tộc Bạch Hổ sẽ không can thiệp vào chuyện của Bạch Quang và Tiêu Nhi nữa.
Mặt khác, Diệp Viễn có thể nhân việc này cứu luôn cha mẹ của Phương Tiêu về, để nàng không còn buồn lo chuyện người nhà, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích.
Đương nhiên, lợi ích lớn nhất lần này chính là lãnh địa tổ linh.
Tại đó, Bạch Quang hoàn toàn lột xác, mà Diệp Viễn thì phát hiện được bí mật Long Hồn phản tổ của chính mình.
Trong đại điện, tất cả các tộc trưởng và các trưởng lão của trưởng lão hội đều nhìn Diệp Viễn như gặp quỷ.
Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được là Diệp Viễn có thể hoàn thành một cái nhiệm vụ không có khả năng này.
Đại trưởng lão phất phất tay, để người lôi Lăng Cửu Sơn xuống.
Hơn cả Lăng Cửu Sơn, hiện tại Nhung Côn vô cùng hứng thú với việc làm sao Diệp Viễn có thể an toàn đi ra khỏi lãnh địa tổ linh, lại sao có thể vượt qua khỏi tầng tầng lớp lớp vây bắt của tộc Thiên Ma Hổ để quay lại tộc Bạch Hổ.
“Diệp Viễn, chúng ta nghe nói ngươi đi vào lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ đúng không. Làm sao các ngươi có thể trốn ra được?” Ánh mắt Nhung Côn sáng quắc hỏi.
“Trốn ra? Tại sao lại dùng từ ‘trốn’ này? Chúng ta quang minh chính đại đi ra nha!” Diệp Viễn như cười như không nói.
“Hừ! Thừa nhận đi. Nếu ngươi và Bạch Quang không phải là nội gián của tộc Thiên Ma Hổ thì tại sao chúng có thể để các ngươi rời đi?” Nhung Côn hừ lạnh, liếc mắt ra hiệu cho đám tộc trưởng.
Mấy tộc trưởng hiểu ý lập tức bay vào công kích Diệp Viễn.
“Tộc Thiên Ma Hổ thủ vệ sâm nghiêm, cho dù ngươi có được Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không có khả năng bắt được Lăng Cửu Sơn! Trừ phi… là bọn hắn cố ý để ngươi bắt được!”
“Hừ, tổn thất một Lăng Cửu Sơn, lại có thể cài vào một thiếu tộc trưởng, vụ buôn bán này thực sự rất có lời!”
“Thực lực của đại trưởng lão tộc Thiên Ma Hổ rất mạnh, dựa vào thực lực của ngươi, còn bị nhốt trong lãnh địa tổ linh, sao có thể chạy thoát chứ?”
Từ chuyện lần trước, Bạch Quang không có bị hủy bỏ tư cách, mà người bị hủy bỏ tư cách được đề cử là Nhung Tinh.
Phụ thân hắn phản bội tộc Bạch Hổ, ai dám tin tưởng con của hắn vô tội?
Lúc này, Diệp Viễn bình an trở về, Nhung Côn đã sớm giăng lưới tốt, chỉ ở chỗ này chờ hắn.
Hơn nữa, nói theo phương diện nào đi nữa thì Diệp Viễn bình an trở về đều là chuyện bất khả tư nghị. Cái lý do thoái thác này đại trưởng lão ông không tin.
Quả nhiên, Nhung Côn lộ ra vẻ mặt trầm tư, các trưởng lão và tộc trưởng khác thường xuyên gật đầu phụ họa.
Diệp Viễn quả thực rất quỷ dị, thủ đoạn rất nhiều, nhưng bị nhốt trong lãnh địa tổ linh dưới tình huống tộc Thiên Ma hổ chuẩn bị đầy đủ như vậy, dựa vào cái gì mà Diệp Viễn có thể bình yên trở về?
“Hả… Ha ha…” Bị nhiều tộc trưởng công kích như vậy, Diệp Viễn bỗng phá lên cười.
Sắc mặt Nhung Côn lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ chúng ta nói không đúng sao? Nếu ngươi có chứng cứ thì mang ra cho chúng ra xem.”
Diệp Viễn nhìn Nhung Côn, cười như không cười nói: “Ta cười các người là đồ óc heo! Các ngươi ngu xuẩn thì thôi đi, chẳng lẽ các ngươi cho là đại trưởng lão tộc Thiên Ma Hổ Bàn Âm cũng ngu như các ngươi à?”
Nhung Côn đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: “A? Ta hiện tại rửa tai lắng nghe xem chúng ta ngu xuẩn chỗ nào!”