Tộc lão Ninh gia, Thần Quân tầng sáu Ninh Thương Hải, đột phá đến Thần Quân tầng bảy.
Tộc lão Ninh gia, Thần Quân tầng năm, Ninh Trung Khải đột phá đến Thần Quân tầng sáu!
…
Tộc trưởng Ninh gia Ninh Trí Viễn, đột phá bình cảnh, đạt được Thần Quân tầng chín!
Từng tin tức chấn động toàn thành, giống như gió cuốn sạch toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng.
Giống như trong vòng một đêm, toàn bộ Ninh
gia đều phi thăng!
Những tộc lão Ninh gia ăn no chờ chết kia, căn bản không thể nào đột phá thế mà lại toàn bộ đột phá!
Tin tức này, quá mức chấn động. Đương nhiên, chấn động nhất, vẫn là Ninh Trí Viễn đột phá!
Thần Quân tầng chín có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa là đứng ở đỉnh hoàng thành!
Trừ cường giả Thiên Thần ra, Thần Quân tầng chín là lớn nhất.
Hơn nữa, sau khi đứng lên đỉnh Thần Quân tầng chín, cũng đại biểu cho Ninh Trí Viễn có cơ hội chạm đến cảnh giới Thiên Thần hư vô mờ mịt kia.
Bất luận có được hay không, chí ít hắn có tư cách này.
Trong thành, có mấy người có thể có tư cách này đâu?
“y, tin tức này có khi nào là giả không? Mấy lão già gần đất xa trời kia thế mà lại đột phá?”
“Cái này còn có thể là giả sao? Mấy lão già kia cao hứng đến hỏng rồi, hận không thể khiến người cả thành biết bọn họ đột phá!”
“Đây… đây cũng quá trùng hợp rồi đi? Chắc sẽ không phải… toàn bộ Ninh gia đều thông suốt đó chứ?”
“Thông suốt cái rắm? Ngươi có phải là ngốc không! Đại trưởng lão Diệp Viễn đã hứa hẹn trong hội nghị trưởng lão, tất cả trưởng lão đều có thể tìm hắn luyện đan, không có ai nói gì chỉ có một mình Ninh Trí Viễn xin hắn luyện đan! Kết quả, người nhà Ninh gia trong vòng một đêm đều toàn bộ phi thăng!”
“Đây… thật hay giả vậy? Đại trưởng lão Diệp Viễn không phải vừa mới đột phá không lâu sao, sao thuật luyện dược đã đáng sợ đến trình độ như thế rồi?”
…
Các cường giả trong hoàng thành, đang đang nghị luận chuyện này.
Đối với võ giả Thần Quân Cảnh mà nói, còn có chuyện gì có sức hấp dẫn hơn so với đột phá?
Kết quả là, các đại gia tộc trong hoàng thành, tất cả đều loạn lên.
Đặc biệt là những trưởng lão trong gia tộc kia, càng là loạn thành một đoàn.
Những tộc lão kia, mỗi một người đều đang oán trách tộc trưởng, tại sao không đi cầu đan với đại trưởng lão Diệp Viễn!
Thạch gia, một đám lão giả đang chỉ vào mũi Thạch Phong mà mắng.
Thạch Phong và Ninh Trí Viễn có thể nói là song hùng, hai người đều là cường giả Thần Quân tầng tám, đều chiếm địa vị rất nặng trong hội trưởng lão.
Thạch gia và Ninh gia, cũng vẫn luôn âm thầm phân cao thấp.
Thạch Phong thân cận với Nhược Hư, cho nên vẫn luôn chèn ép Ninh gia.
Trên chuyện lần này, Thạch Phong cũng không chút do dự lựa chọn đứng về phía Nhược Hư.
Ngày đó dáng vẻ Ninh Trí Viễn vô cùng vui vẻ, Thạch Phong nhìn thấy còn coi thường, thậm chí có chút khinh thường Ninh Trí Viễn “khúm núm”.
Trước mặt, hắn cũng không ít nói móc Ninh Trí Viễn.
Nhưng ai biết được mới qua một tháng, Ninh Trí Viễn lại trực tiếp đột phá, trở thành cường giả Thần Quân tầng chín.
Thạch Phong bị tin tức này triệt để vả mặt! Nhưng mà hắn còn chưa hồi phục được tinh thần, một đám tộc lão đã dồn hắn vào tường, từng người chỉ vào mũi hắn mà mắng.
“Thạch Phong, gia chủ này của ngươi làm thế nào vậy?”
“Thạch Phong, ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi!
Đại trưởng lão Diệp Viễn là thành chủ đại nhân tự mình mời tới, thế mà ngươi lại không cho hắn mặt mũi!”
“Bây giờ thì hay rồi? Râu của người Ninh gia, mỗi một người đều vểnh lên đến trời rồi! Ngươi nhìn chúng ta! Ngươi nhìn chúng ta đi!”
…
Đám người tộc lão này, mỗi một người đềulà nhân vật già cỗi, không ít người đều là trưởng bối của Thạch Phong, mắng người đúng là không có chút hàm hồ nào, căn bản không cho hắn một chút mặt mũi.
Thạch Phong bị mắng đến khuôn mặt tái nhợt, nhưng mà không làm được gì cả.
Những lão già này, bản lĩnh khác thì không có, suốt ngày chỉ biết nói này nói kia.
“Được rồi, được rồi, các vị tộc lão bình tĩnh đừng nóng, không phải ta cũng đang suy nghĩ biện pháp bù đắp sao?”
Thạch Phong nói có lệ một hồi, cũng xem như miễn cưỡng đuổi được đám lão già đang náo loạn này đi.
Có điều, hắn cũng là đau cả đầu, bây giờ tình thế trong thành phát triển thành thế này đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Chiêu thức này, thực sự là long trời lở đất!
Có thể tưởng tượng được, bây giờ cửa phủ đại trưởng lão Diệp Viễn, đã bị đạp đến hỏng rồi.
Rốt cuộc Thạch Phong cũng hiểu, vì sao Diệp Viễn dám trực tiếp quăng Nhược Hư vào Luyện Thần Uyên.
Ngươi ta là dựa vào sự tự tin tuyệt đối với thực lực của mình!
Không có dùi kim cương, sao sửa được đồ sứ. Diệp Viễn rất thân cận với Hiên Vũ, sao có thể không biết thế lực của Nhược Hư ở hoàng thành Thiên Ưng lớn bao nhiêu.
Nhưng mà, hắn vẫn như trước dám nhận lấy vị trí đại trưởng lão, điều này nói ra khẳng định hắn có nơi dựa dẫm. Thứ Diệp Viễn cần, chẳng qua chỉ là một điểm đột phá mà thôi.
Vừa hay, Ninh gia thành điểm đột phá này!
Thạch Phong chợt phát hiện, mình hiểu quá muộn rồi.
Bây giờ mới nghĩ thông những thứ này, đã quá muộn.
Một bước sai, vạn bước sai!
Diệp Viễn đưa ra thời hạn ba tháng, bây
giờ đã qua một tháng.
Hai tháng, sẽ có vô số gia tộc tranh nhau vỡ đầu để tranh thủ giành một cái tên.
Thời gian, quá ngắn! Diệp Viễn sẽ không thể nào giống như Ninh gia, dồn tất cả tinh lực lên trên một gia tộc.
Bây giờ quyền chủ động, đã hoàn toàn nằm trong tay Diệp Viễn.
Hắn muốn luyện đan cho ai, sẽ luyện đan cho người đó!
Hắn nhìn ai khó chịu, hoàn toàn có thể gạt người đó sang một bên.
Thạch Phong thở dài, chậm rãi đứng lên, đi về phía phủ Diệp Viễn.
Quả nhiên như thế, người đứng trước cửa phủ Diệp Viễn đã chật ních, đều có thể mở quán trà được rồi.
Chỉ là, trên mặt mọi người đều là vẻ buồn rười rượi, nhìn trông giống như là tội phạm đợi xét xử.
Bình thường mọi người thấy Thạch Phong, nhất định sẽ bước lên chào hỏi.
Nhưng mà hôm nay, thế mà lại không có ai để ý hắn.
Thạch Phong nhìn thấy một trưởng lão có quan hệ tốt, đi lên hỏi: “Triệu huynh, đại trưởng lão đang gặp ai vậy?”
Người này tên là Triệu Dịch Bân, là tộc trưởng Triệu gia.
Triệu Dịch Bân ngẩng đầu lên thấy là Thạch Phong đến, không nhịn được oán thán nói: “Còn có thể là ai? Không phải là đám Ninh gia vô liêm sỉ kia sao? Hừ! Xem bọn họ đắc ý kìa!”
Hắn vừa nói xong, người khác lập tức xôn xao. “Triệu Dịch Bân, ngươi muốn đắc tội đại trưởng lão, thì đừng có hại chúng ta!”
“Đúng vậy! Bây giờ, Ninh gia là cục cưng trước mặt đại trưởng lão, đắc ý một chút thì làm sao?”
“Ngươi chẳng phải là thấy tu vi của Ninh Thương Hải vượt qua ngươi, cho nên trong lòng bất bình sao?”
…
Mỗi người một ngụm nước miếng, trực tiếp dìm cho Triệu Dịch Bân chết đuối.
Nhưng Triệu Dịch Bân không dám phát tác, lập tức ý thức được mình thất thố, bồi lễ với mọi người nói: “Các vị bớt giận! Các vị bớt giận! Đều là Triệu mỗ sai!”
Nhận lỗi một hồi, lửa giận mọi người mới chìm xuống.
Thạch Phong thấy một màn này, trực tiếp há hốc mồm.
Thần kinh của mọi người, đều đã mẫn cảm đến loại trình độ này rồi sao?
Ai biết được, Triệu Dịch Bân hung hăng trừng mắt với Thạch Phong, không nói thêm gì nữa.
Thạch Phong cạn lời, thế mới biết Ninh gia đột phá tập thể mang đến chấn động thế nào với mọi người.
Bây giờ, mọi người nói một câu, đều sợ đắc tội Diệp Viễn!
Đúng lúc này, Ninh Trí Viễn đưa một đám lão già, vội vàng đi ra từ nội viện Diệp phủ.
Ninh Trí Viễn nhìn thấy Thạch Phong, đắc ý cười nói: “Thạch Phong, ngày đó các ngươi nói ta cái gì? Chó vẫy đuôi mừng chủ?
Bây giờ, cho dù ngươi chó vẫy đuôi mừng chủ, đại trưởng lão cũng chưa chắc cho ngươi cơ hội này! Ha ha ha…”