"Từ sau trận biến đổi lớn vào hai mươi năm trước, Dược Vương Điện hiếm khi xuất hiện. Không ngờ lần này bọn họ lại đến Vạn Cổ Dược Viên!"
“Lần này có kịch hay để xem rồi, không biết khi nhìn thấy Cơ Thanh Vân thì Tôn Mạn sẽ có vẻ mặt như thế nào."
"Những năm này thế giới bên ngoài căn bản không biết tình hình của Dược Vương Điện. Bây giờ xem ra Cơ Thương Lan đã hoàn toàn tiếp nhận đội ngũ nòng cốt trước đây của Dược Vương Điện rồi! Ngay cả Tôn Mạn, một cường giả cảnh giới Hư Huyền cũng đã quy thuận hắn ta.”
Dược Vương Điện trước kia luôn có cường giả tụ tập, thực lực của bản thân hai cha con Cơ Chính Dương, Cơ Thanh Vân đã là không thể lường được. Cùng với những người như Tôn Mạn và Cơ Thương Lan, bọn họ đã trở thành một siêu cấp thánh địa.
Tuy nhiên, sau sự sụp đổ của hai cha con Cơ gia thì việc những cường giả này quyết định về phe nào vẫn còn là một ẩn số mà người ngoài không thể biết được.
Mãi cho đến hôm nay khi Tôn Mạn xuất hiện, Dược Vương Điện mới lại để cho người đời nhìn thấy sơ qua về thế lực của mình.
Thực lực của Dược Vương Điện ở hiện tại vẫn vô cùng kinh người!
Chưa nói đến Tôn Mạn và các cường giả Hư Huyền kỳ cựu khác, chỉ riêng thực lực của một mình Cơ Thương Lan đã là sâu không lường được.
Diệp Viễn khẽ cau mày khi thấy Tôn Mạn đến.
Cơ Chính Dương và Tôn Mạn từng khăng khít như ruột thịt, tình cảm của họ vô cùng sâu đậm.
Trước đây, khi Diệp Viễn nhìn thấy Tôn Mạn, hắn sẽ gọi một tiếng "Tôn thúc". Nhưng giờ đây, hắn thế mà lại thực sự quy phục dưới trướng Cơ Thương Lan.
Phải rồi, Cơ Băng Vân bên cạnh hắn cũng là con trai nuôi của Cơ Chính Dương. Nhưng giờ đây, tất cả đều phản bội lại cha con Cơ gia.
Trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hiển nhiên Tôn Mạn cũng phát hiện ra Diệp Viễn, nhưng vẻ mặt hắn vô cùng lạnh lùng, nhẹ giọng nói với Cơ Băng Vân: "Băng Vân, đi đánh bại tên phản bội kia đi."
Tôn Mạn không hề che giấu, mọi người đều nghe được một cách rõ ràng.
Tuy nhiên, kết quả này lại khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Kẻ phản bội? Điều này từ đâu mà có vậy?
Diệp Viễn là thiếu chủ của Dược Vương Điện, toàn bộ Dược Vương Điện đều thuộc về hắn, hắn làm sao có thể là kẻ phản bội Dược Vương Điện?
Tuy nhiên, Tôn Mạn lại từ tốn nói: "Các vị, trận biến đổi lớn của hai mươi năm về trước thật sự là vì không còn cách nào. Tên trộm Cơ Thanh Vân này đã tàn ác sát hại cha mình để lấy được cuốn bí tịch thần đạo "Thần Hồn Dược Điển", may mắn Thương Lan phát hiện được nên muốn tử hình hắn ngay tại chỗ. Nhưng không ngờ tên trộm này lại lén lút mang theo một tia tàn hồn còn sót lại mà chạy trốn xuống hạ giới. Bây giờ không chỉ sức mạnh tăng lên, hắn còn có được một thần khí. Nếu còn để hắn tiếp tục phát triển thì e rằng sẽ là một thảm họa cho Thần Vực!”
Khi Tôn Mạn nói xong thì lập tức liền gây nên một trận náo động.
Bọn hắn không ngờ Diệp Viện lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Diệp Viễn hơi híp mắt, trên người phát ra khí lạnh.
Hắn không ngờ Tôn Mạn, một người từng đối xử với hắn như thúc thúc ruột thịt lại có thể nói ra lời kết tội như vậy.
Diệp Viễn không bác bỏ, bởi vì hắn biết bác bỏ cũng vô ích.
"Thần Hồn Dược Điển" quả thật nằm trong tay hắn, những nhân vật cấp cao trước đây của Dược Vương Điện bây giờ đều là người của Cơ Thương Lan.
Tất cả những lời biện bạch đều sẽ trở nên nhợt nhạt, không có sức thuyết phục.
Tất nhiên, đại đa số mọi người đều tỏ ra tham lam khi nghe thấy những từ như "bí tịch thần đạo" và "thần khí".
Những thay đổi trong Dược Vương Điện là việc của Dược Vương Điện, không liên quan gì đến thế giới bên ngoài. Cho dù Diệp Viễn là người như vậy, hắn cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Tuy nhiên, hai thứ "bí tịch thần đạo" và "thần khí" thì lại khác!
Và với những lời vừa rồi của Tôn Mạn thì cho dù bọn hắn có giết chết Diệp Viễn bọn hắn vẫn đứng về phía chính nghĩa.
"Cơ Thanh Vân, ta không ngờ ngươi lại là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ như vậy! Loại bất hiếu giết cha như ngươi, người người đều có thể trừng phạt!" Nhạc Tân Bình tức giận khiển trách.
Kiếm Vô Song cũng không nhẫn nại được, mở miệng trách mắng: "Cơ Thanh Vân, ngươi thật là một kẻ hai mặt trong ngoài khác nhau, bây giờ không còn gì để nói nữa chứ gì? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, giết chết tên trộm như ngươi!"
Lúc này, trong lòng Nguyễn Song Châu và những người đứng sau Diệp Viễn đều tràn đầy căm phẫn.
Bọn hắn biết Diệp Viễn vì Bạch Quang mà suýt nữa đã khiến bản thân rơi vào đường cùng. Loại người có thể liều chết vì huynh đệ bằng hữu của mình thì sao có thể giết chết cha mình được chứ?
Nhưng Diệp Viễn ra dấu ngăn bọn hắn lại, chỉ nhàn nhạt nói với Cơ Băng Vân: "Ngơ ra đó làm gì, còn không ra tay?"
Sắc mặt của Cơ Băng Vân trầm xuống, thân thể chuyển động.
Nhìn thấy Cơ Băng Vân muốn động thủ, Kiếm Vô Song không thể kìm chế được nữa, hét lên, "Cơ Băng Vân, ta đến giúp ngươi một tay!"
Nhạc Tân Bình cũng sắc bén hét lên: "Núi Ma Đao của ta ghét nhất là những kẻ phản loạn như vậy, giết!"
Đúng lúc này, một đạo lôi điện xẹt qua hư không, một bóng người khác đột nhiên bắn ra, chính là Lôi Minh Thần Vương.
Trong khoảnh khắc, bốn đại cường giả đỉnh phong cùng lúc bao vây, hợp lực tấn công Diệp Viễn. Sức mạnh đó khiến người khác gần như nghẹt thở.
Trong bốn người đã có hai người là cường giả Hư Huyền, nhưng bên phía Diệp Viễn lại chỉ có duy nhất một mình Huống Thiên Minh là Hư Huyền cường giả.
"Lần này, Thanh Vân Tử nhất định phải chết! Chà... ngươi nói xem, hắn thật sự là loại phản loạn giết cha như vậy sao?"
"Ta không tin! Thanh Vân Tử đại nhân có danh tiếng như thế, làm sao có thể là loại người này? Lời này của Tôn Mạn chỉ là lời nói một chiều!"
"Ài, vô luận như thế nào, Thanh Vân Tử đã gây thù chuốc oán quá nhiều! Bị bốn cường giả này vây công, hắn căn bản không có cơ hội chạy thoát."
Mọi người đều đang than thở, bốn cường giả này liên thủ với nhau thì gần như là cục diện nhất định phải chết.
Nhưng Diệp Viễn không có ý định động thủ.
Hắn chắp tay mà đứng như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
Bên cạnh đó, Huống Thiên Minh không chút do dự, trực tiếp đối phó với Lôi Minh Thần Vương, hai người bọn họ là kẻ thù không đội trời chung.
Vào lúc này, Võ La và Khương Thái Thương lại bùng nổ ra khí thế khiến người khác khiếp sợ, làm cho ba người đang giết qua đều kinh ngạc.
"Thần Vương lãnh vực! Hai người này đều đã đột phá tới cảnh giới Hư Huyền? Chuyện này… sao có thể?"
"Chuyện này quá tà dị rồi. Mấy ngày trước hai người họ vẫn còn là Thần Vương bình thường, phải dùng kim châm đâm vào huyệt đạo mới có thể phát huy ra sức chiến đấu của Thần Vương đỉnh phong. Nhưng chỉ trong mấy ngày mà bọn họ đã thực sự đột phá tới cảnh giới Hư Huyền!”
"Ta cứ tưởng Thanh Vân Tử là một tên dễ ức hiếp, nhưng không ngờ bọn họ còn có thêm hai vị cường giả cảnh giới Hư Huyền! Bây giờ Thanh Vân Tử không phải đã trở thành thế lực số một rồi sao?"
Bóng dáng của ba người Cơ Băng Vân đột ngột khựng lại, lơ lửng giữa không trung.
Đối mặt với hai cường giả cảnh giới Hư Huyền, ba người bọn họ căn bản không đáng nhắc tới!
"Sao vậy? Vừa rồi chẳng phải còn rất ngông cuồng nói rằng muốn giết chết đại nhân sao? Sao bây giờ lại chần chờ?" Khương Thái Thương chế nhạo.
“Đại nhân là người có tình có nghĩa, vậy mà lại có người dám vu khống, đáng chết!” Võ La mang đầy sát khí nói.
Cơ Băng Vân còn ổn, nhưng vẻ mặt của Kiếm Vô Song và Nhạc Tân Bình thì khó chịu như vừa ăn phải ruồi.
Lần này bọn họ nghĩ rằng đã tìm được người giúp đỡ, có thể ngược đãi Diệp Viễn một trận thật đã, nhưng không ngờ Diệp Viễn lật một cái đã gọi ra thêm hai cường giả Hư Huyền.
Vào lúc này, bọn hắn đánh cũng không được, không đánh cũng không xong, thực sự là cứng ngắc dừng lại tại đó.
Về phía Lôi Minh Thần Vương, thấy những thay đổi bên này, vẻ mặt hắn cũng biến đổi, trong phút chốc, hắn biến mất với tốc độ còn nhanh hơn lúc xuất hiện!
Diệp Viễn nhìn Tôn Mạn, nhẹ giọng nói: "Tôn thúc, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy! Hy vọng ngươi đừng để ta phát hiện ngươi và cái chết của cha ta có liên quan gì tới nhau, nếu không... ngày chết của ngươi cũng không còn xa nữa đâu!”