Diệp Viễn cười trả lời: “Đan dược trong bình kia gọi là Hoa Ngọc Đan, đan dược này có thể trực tiếp tác dụng vào đan điền của võ giả, chữa trị tổn thương của đan điền. Quá trình luyện chế đan dược này hơi phiền phức, cho nên mới chậm mất một ít thời gian.”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhậm Hồng Lăng khẽ run lên, không thể tin được nhìn đan dược trong tay Diệp Hàng.
Diệp Hàng cũng hít vào một hơi thật sâu, nhìn Diệp Viễn nói: “Ý của con là nói, đan dược này có thể chữa trị đan điền của mẫu thân con, giúp nàng quy tụ nguyên lực lại một lần nữa?”
Diệp Viễn gật đầu cười nói: “Đúng vậy, trước đây là con sơ sót, không hề nghĩ tới mẫu thân lại là một võ giả! Nếu như bây giờ đã biết thì tất nhiên con sẽ nghĩ cách để chữa trị.”
Sau khi trọng sinh, dường như lúc nào Diệp Viễn cũng trong trạng thái bận rộn, căn bản không chú ý tới đan điền của Nhậm Hồng Lăng bị tổn thương.
Thấy trên người bà không có chút dao động nguyên lực nào, còn tưởng rằng bà là người bình thường.
Cho nên khi nghe được Nhậm Hồng Lăng là vì cứu mình cho nên mới dẫn đến nguyên lực bị cạn kiệt, Diệp Viễn lại càng cảm động hơn, càng muốn nghĩ biện pháp giúp bà chữa trị.
Mặc dù người Nhậm Hồng Lăng cứu chỉ là tiền nhiệm, nhưng đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Nhậm Dục Kiệt đứng bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy chấn động, đan điền là vị trí cực kỳ quan trọng của võ giả, cũng là nơi mẫn cảm yếu ớt nhất.
Một khi đan điền bị tốn thương, sẽ là một kích có tính hủy diệt đối với võ giả. Trừ phi gặp được cái gì nghịch thiên, nếu không đời này cũng coi như bị hủy rồi.
Đan dược chữa trị đan điền vô cùng ít, hơn nữa độ khó của việc luyện chế cũng cực lớn.
Trong Vô Biên giới, căn bản là không có phương thuốc chữa trị đan điền. Nếu không dựa vào tu vi của Nhậm Tinh Thuần thì sớm đã luyện chế cho Nhậm Hồng Lăng rồi.
Bằng vào trình độ của Diệp Viễn mà lại tốn nhiều thời gian như vậy để luyện chế Hoa Ngọc Đan này, có thể thấy loại đan dược này khó luyện tới như thế nào.
Luyện dược sư bình thường, cho dù là có đan phương cũng chưa chắc có thể luyện chế ra được.
Cho nên, sự chấn động trong lòng Nhậm Dục Kiệt có thể tưởng tượng được.
Nhậm Hồng Lăng kích động tới toàn thân phát run, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Hàng nói: “Phu quân, thật không ngờ có một ngày, thiếp lại có thể trở thành luyện dược sư một lần nữa!”
Diệp Hàng cười lớn nói: “Hồng Lăng, nàng đã sinh được một đứa con ngoan! Ha ha ha…”
Mặc dù Nhậm Hồng Lăng lấy thân phận của một người phàm giúp chồng dạy con mười mấy năm, nhưng điều này không có nghĩa là bà không có chút lưu luyến nào với thuật luyện dược.
Chỉ có thể nói, ý nghĩa của Diệp Hàng và Diệp Viễn đối với Nhậm Hồng Lăng vượt xa thuật luyện dược nên bà mới có thể thản nhiên kiềm chế mộng tưởng của mình bao nhiêu năm như vậy.
Nhưng đó cũng chỉ là áp chế kiềm nén, năm đó Nhậm Hồng Lăng vì luyện dược thuật nên mới đi cùng với Diệp Hàng, tình cảm của bà với thuật luyện dược là không cần nói nhiều lời.
Bây giờ bà lại có thể trở thành luyện dược sư một lần nữa nên Nhậm Hồng Lăng khó nén được sự kích động trong lòng.
Mặc dù để lỡ mất mười mấy năm, nhưng tuổi tác của Nhậm Hồng Lăng đối với võ giả mà nói, cũng không được coi là quá lớn, bà vẫn còn có hi vọng leo lên tới đỉnh cao đan đạo.
Nhậm Dục Kiệt cảm thán nói: “Là hai người cùng sinh được một người con trai tốt!”
Hai canh giờ sau, trong thư phòng của Nhậm Tinh Thuần.