Bọn họ đưa Nguyên tinh cho u Vân Tông đều là gom từng viên Nguyên tinh hạ phẩm, không đủ mới gom đến trung phẩm.
Mà Nguyên tinh hạ phẩm vừa đúng thiếu mười viên, đương nhiên Ngô Chiêu không muốn dùng một viên trung phẩm để thay thế, vả lại hắn cho rằng Diệp Viễn cũng không thể kiểm kê cụ thể.
Ai mà ngờ, thoáng cái Diệp Viễn đã nhìn ra.
Tiếu tử này, quả nhiên có chút môn
đạo!
Diệp Viễn đã nói cho qua rồi, tự nhiên Ngô Chiêu không tốt đến mức lại lấy mười viên Nguyên tinh ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu chuyện đã xong rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút, việc phân chia bảo vật phía sau chưa?”
Nhìn bề ngoài, đúng là Diệp Viễn vừa đánh cho Thiên Càn Tông tơi bời hoa lá.
Mà hiện thực, hai phe chỉ coi là ngang tài ngang sức.
Nếu không phải Diệp Viễn xuống tay ác độc, thu lấy mấy mạng của đệ tử Thiên Cái Tông, sợ rằng Ngô Chiêu sẽ không đồng ý với điều kiện của Diệp Viễn.
Dù sao Thiên Càn Tông bên này cũng có ba vị cường giả Hóa Hải cảnh.
Nếu thật sự ép bọn hắn quá, thì chiến lực của Triệu Dục Dương không phải dạng vừa, ngay cả khi hắn không phải võ giả thuần túy.
Chiến lực của trận sư mạnh hơn rất nhiều so với đan sư.
Nếu hai bên thực sự muốn đánh đến sống chết, u Vân Tông cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt, đây cũng là lý do Diệp Viễn dừng tay.
Cho dù Tiểu Cửu Chuyến Liên Hoàn Trận lợi hại, nhưng đối mặt với Ngô Chiêu Hóa Hải cảnh tầng ba đỉnh phong mà nói, nhiều nhất cũng là kết quả lưỡng bại câu thương.
Vì thế cuộc đàm phán này, cũng không thể ép bọn hắn quá.
Thế nhưng Diệp Viễn lại nói: “Không vội, còn một chuyện chưa xong.”
Nói xong, Diệp Viễn đến trước mặt Dư Phong.
Mà lúc này Dư Phong chỉ như một con chó đã chết.
Một chiêu của Dư phong lúc trước hoàn toàn không có nương tay, nhưng tất cả lực công kích lại rơi vào trên người mình, cho nên bây giờ chỉ còn lại một hơi thở.
Diệp Viễn nhớ lại những chấn động trong hư không trước đó, không khỏi khẽ cau mày.
Ngay từ đầu hắn đã có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, nhưng lại hoàn toàn không phát hiện được đối phương.
Loại cảm giác này khiến hắn cực độ không thoải mái.
Tuy nhiên, Diệp Viễn không ngờ rằng người giấu mình trong bóng tối kia lại ra tay giúp hắn.
Phương pháp lợi dụng không gian để dẫn nhập công kích của đối phương vào hư không, là ý cảnh không gian cực kỳ cao thâm, thực lực tuyệt đối cao đến khó mà tưởng tượng được.
Tại sao một nhân vật như vậy lại để mắt tới mình? Và tại sao lại giúp mình?
Diệp Viễn không thể hiểu nổi, hắn trùng sinh được gần một năm, người mạnh nhất mà hắn gặp cũng chỉ có Thiên phong, hắn dính dáng đến một nhân vật cường đại như thê’ từ khi nào vậy?
Tuy nhiên hiện tại đối phương không có ý gây bất lợi cho mình, nếu không, dựa vào chút thực lực cặn bã của mình bây giờ, cũng không đủ nhét kẽ răng cho người ta.
Biết người thần bí đó sẽ không gây bất lợi cho mình, Diệp Viễn cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa, dù sao thì có nghĩ cũng như không mà thôi.
“Dư Phong, ta với ngươi căn bản không thù không oán, thế nhưng Thượng Thanh Tông các ngươi khinh người quá đáng. Gieo gió gặt bão, ngươi có ngày hôm nay đều là do ngươi tự chuốc lấy, không thế trách ta được. Ngươi có thể yên tâm ra đi, các huynh đệ khác, ta sẽ không làm gì bọn hắn. Còn việc có thể thoát ra khỏi bí cảnh này hay không, liền xem tạo hóa của bọn hắn đi.”
Nói xong, nguyên lực của Diệp Viễn phun ra, đánh một chưởng vào đỉnh đầu Dư Phong, khiến hắn chết ngay tức khắc.
Trong lòng mọi người run lên, đường đường là cường giả Hóa Hải cảnh, lại bị giết bởi một võ giả Linh Dịch cảnh.
Mặc dù ở trong bí cảnh này đã có nhiều cường giả Hóa Hải cảnh chết đi, nhưng tất cả bọn họ đều bị thiên lôi đánh chết.
Một tên cường giả Hóa Hải cảnh bị giết trước mặt họ, loại cảm giác chấn động tâm linh này hoàn toàn khác.