Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh gia, ở nội thành đúng là một nhân vật to lớn.

Đừng nhìn hắn bây giờ đã đột phá Thần Quân Cảnh, Ninh gia muốn giết hắn, chẳng qua đơn giản như như nghiền nát một con kiến!

Thần Quân Cảnh?

Thứ Ninh gia không bao giờ thiếu chính là Thần Quân Cảnh!

Không nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt này cũng là cường giả Thần Quân Cảnh sao?

“Ninh gia! Đây là Ninh gia, một trong hai đại hào môn ở nội thành đúng không?”

“Còn có thể là Ninh gia nào? Tiêu Nhật Nguyệt đúng là xui xẻo, vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh, lại trêu chọc vào Ninh gia!”

“Chậc chậc, vở kịch này xoay chuyển đúng là quá nhanh! Vốn tưởng rằng Nhật Nguyệt Bang lần này sẽ vượt lên mạnh mẽ, bây giờ… hắc hắc.”

Đại đa số người đều là xem náo nhiệt, Tiêu Nhật Nguyệt cuồng bá độc đoán, bọn họ cũng nhìn không quen.

Bây giờ thấy Tiêu Nhật Nguyệt chịu thiệt, bọn họ từng người đều là có chút hả hê.

Thấy dáng vẻ Tiêu Nhật Nguyệt một bộ chó cụp đuôi, trong mắt Ninh Phương Vanh lóe lên vẻ khinh thường.

Nếu như Tiêu Nhật Nguyệt có thể kiên cường một chút, hắn có thể coi trọng hơn.

Nhưng mà, hắn đến ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.

Người như thế, đã định trước là không làm được chuyện lớn.

Có điều, cái này không liên quan gì đến hắn.

Tiêu Nhật Nguyệt lại dám động sát ý với tiểu muội của hắn, vậy thì phải nhận lấy lửa giận của Ninh gia.

Nếu là người thường thì cũng thôi đi, nhưng lại Tiêu Nhật Nguyệt lại cứ phải là một cường giả Thần Quân!

“Đại… Đại nhân, không… người không biết không trách tội, ta thật sự không biết thân phận của các người! Nếu như ta biết, cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám hạ… hạ sát thủ đối với vị tiểu thư này!”

Tiêu Nhật Nguyệt triệt đã triệt để sụp đổ, dáng dấp hiên ngang không ai sánh được vừa rồi lúc này không còn sót lại một chút nào.

Giống như là… một con chó vẫy đuôi mừng chủ.

Ninh Phương Vanh thản nhiên nói: “Những lời này, ngươi dùng để giải thích với các trưởng lão ở võ tháp đi. Cho ngươi thời gian ba hơi thở, lập tức biến mất trước mặt ta. Một… hai…”

Ngay lúc Ninh Phương Vanh nói lên chữ hai, Tiêu Nhật Nguyệt đã biến mất ngay tại chỗ.

Khi Tiêu Nhật Nguyệt xuất hiện, tất cả mọi người còn cho rằng bầu trời nam thành thay đổi rồi.

Ai biết trong nháy mắt liền biến thành cái dạng này.

Tiêu Nhật Nguyệt vừa đi, Ninh Phương Vanh xoay người nhìn về phía Diệp Viễn, cau mày nói: “Ngươi tên là Diệp Viễn đúng không? Ngươi lại dám sai bảo tiểu muội ta như nha hoàn, ngươi có biết thân phận của nàng không?”

Mọi người sững sờ, đây là tình huống gì?

Lẽ nào… Diệp dược sư cũng không phải là từ trong Đan Tháp đi ra?

Bộ dáng này của Ninh Phương Vanh, dường như là muốn hỏi tội!

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không cần biết nàng là ai, muốn học luyện đan với ta, đều phải làm từ dược đồng lên.”

Ninh Phương Vanh bật cười nói: “Tiểu muội ta theo ngươi học luyện đan? Ngươi là đan thần tam tinh, nàng cũng là đan thần tam tinh, hơn nữa sư phụ của nàng còn là đan thần tứ tinh, ngươi… dựa vào cái gì mà dạy nàng?”

Mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng lên, liếc mắt nhìn Ninh Phương Vanh, thản nhiên nói: “Đan thần tứ tinh, rất không tầm thường sao?”

Hai mắt Ninh Phương Vanh híp lại, lạnh giọng xuống, nói: “Người trẻ tuổi, đừng không có biết trời cao đất rộng. Giải một chất độc, không có nghĩa là ngươi liền có thể không coi ai ra gì!”

Phương pháp giải độc của Diệp Viễn, đúng thật là kinh diễm đến Ninh Phương Vanh, nhưng mà dù sao cũng chỉ là phiến diện.

Sự cường đại của đan thần tứ tinh, hoàn toàn không phải là thứ một đan thần tam tinh có thể tưởng tượng được.

Ninh Tư Ngữ thấy mùi thuốc súng dần dày lên, vội vã đứng trước người Ninh Phương Vanh cản lại, nói: “Đại ca, không cho phép huynh gây phiền phức cho Diệp dược sư! Là muội sống chết quấn lấy hắn, nhất định bắt hắn thu ta làm dược đồng!”

Ninh Phương Vanh kinh ngạc nhìn tiểu muội, xem cái dạng này, nếu như mình thật sự động thủ, nàng còn muốn giúp người ngoài liều mạng với mình hay sao?

Nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn của Ninh Tư Ngữ trước đó, trong lòng Ninh Phương Vanh vô cùng chấn động.

Một tiểu muội không sợ trời không sợ đất của hắn, đến Hiên Vũ dược sư cũng không có một chút biện pháp nào với nàng.

Bây giờ, thế mà bị người trẻ tuổi này làm cho ngoan ngoãn như vậy.

Người trẻ tuổi này, rốt cuộc có ma lực gì?

Hay là nói, tiểu muội nhà mình nhìn trúng hắn?

Có tiểu muội ngăn cản, xem ra hôm nay là không động được vào tiểu tử này.

“Được rồi, nể mặt mũi của muội, hôm nay ta sẽ không làm khó dễ hắn, theo ta trở về đi.” Ninh Phương Vanh nói.

Ninh Tư Ngữ lắc đầu như đánh trống, nói: “Huynh trở về đi, ta muốn ở đây học luyện đan với Diệp dược sư!”

Ninh Phương Vanh nhướng máy, trầm giọng nói: “Hồ đồ! Sư tôn của muội là Hiên Vũ dược sư, lại đi theo một tiểu tử không có danh tiếng gì học luyện đan, muội muốn để mặt mũi của Ninh gia ta ở đâu?”

Ninh Tư Ngữ lại nói: “Muội không quản, dù sao muội không quay về.”

“Muội.” Ninh Phương Vanh cứng lại, tức giận: “Có về hay không, không phải do muội!”

Ninh Tư Ngữ trừng mắt lên, nói: “Huynh dám! Nếu như huynh cưỡng ép dẫn muội đi, muội sẽ đem toàn bộ những chuyện xấu kia nói cho cha mẹ!”

Ninh Phương Vanh triệt để phát điên, thái độ điêu ngoa của nha đầu kia vừa dâng lên, thật là khiến cho người ta nhức đầu.

“Ngươi về đi!” Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lên tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, Ninh Tư Ngữ và Ninh Phương Vanh đều sửng sốt.

Ninh Tư Ngữ vừa muốn nói gì đó, Diệp Viễn lại nói: “Ta giữ ngươi lại, là sợ ngươi không có chỗ để đi. Nếu người nhà ngươi đã tìm đến, vậy thì hãy về cùng hắn đi.”

“Ta không về!” Ninh Tư Ngữ trực tiếp cự tuyệt nói.

“Hử?” Diệp Viễn nhướng mày, bộ dáng dường như muốn nổi giận.

Ninh Tư Ngữ cả kinh, nhíu miệng khó chịu nói: “Đi về thì đi về, hung dữ cái gì mà hung dữ! Có điều ngươi phải đồng ý với ta, lần sau ta tới ngươi không được từ chối ta!”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ngươi có thể tới, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của sư trưởng! Ngươi và ta tuy không có danh sư đồ, nhưng thật sự có hành vi của thầy trò, ta dạy cho ngươi luyện đan, đã là làm trái đạo nghĩa.”

Nghe lời này, Ninh Tư Ngữ đổi giận thành vui nói: “Đây chính là ngươi nói đó!”

Diệp Viễn gật đầu, xem như cam chịu.

Ninh Phương Vanh trố mắt đứng nhìn một màn này, đầu óc có chút không xoay chuyển kịp.

Nha đầu Tư Ngữ này, thế mà lại cúi đầu nghe theo tiểu tử này như vậy!

Hắn nói một câu đã bị cãi đến lên trời rồi, thế mà Diệp Viễn nói một câu, nàng đến cãi lại cũng không dám!

Lẽ nào… thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?

Hắn nào có biết, Ninh Tư Ngữ là sợ Diệp Viễn thật sự tức giận, sau đó không dạy nàng luyện đan.

Mấy ngày nay Ninh Tư Ngữ đi theo bên người Diệp Viễn, mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Kiêu ngạo của nàng, bị Diệp Viễn đả kích cho thương tích đầy mình.

Diệp Viễn đã dùng thực lực đan đạo của hắn, triệt để làm cho Ninh Tư Ngữ tin phục.

Cùng lúc đó, ở trên người Diệp Viễn, nàng phát hiện ra đan đạo rất có mị lực.

Cho nên nàng rất sợ, sợ Diệp Viễn không dạy nàng luyện đan nữa.

“Đại ca, Tiểu Hoàn, chúng ta đi thôi! Diệp dược sư, ngươi không được chơi xấu đấy, mấy ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi!” Ninh Tư Ngữ cười nói.

Ninh Phương Vanh thâm sâu liếc mắt nhìn Diệp Viễn, xoay người rời đi.

Ra khỏi phố Quế Hương, Ninh Tư Ngữ bỗng nhiên xoay người lại, hung dữ nhìn chằm chằm Ninh Phương Vanh nói: “Đại ca, đừng tưởng rằng muội không biết huynh đang suy nghĩ gì! Nếu như huynh dám đánh chủ ý lên người Diệp dược sư, cả đời này muội không thèm để ý huynh nữa!”

Ninh Phương Vanh sững sờ, bật cười nói: “Nha đầu nhà muội! Rốt cuộc là tiểu tử kia đổ cho muội cái thuốc mê gì, mà muội lại bảo vệ hắn như thế!”

Ninh Tư Ngữ cười nói: “Huynh sẽ không hiểu đâu! Cảnh giới của Diệp dược sư, căn bản là huynh không thể tưởng tượng được! Cho dù là sư tôn, lão nhân gia ông cũng chưa chắc có thể so được với Diệp dược sư!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK