Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù gốc rễ của Tào gia vô cùng thâm hậu, nhưng dưới sự cai quản của Nhậm Tinh Thuần thì đến cả Tào Chính cũng phải cụp cái đuôi lại mà làm người.

Chọc giận Nhậm Tinh Thuần, ai cũng đều không có quả ngon để ăn.

ở trong Vô Phương Thành, đã rất lâu rất lâu rồi không có người dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Từ góc độ này có thể thấy, Diệp Viễn cũng coi như là người đầu tiên ở Vô Phương Thành dám chọc vào hắn.

“Diệp Viễn, Xin dừng bước! Xin dừng bước!” Ngũ Huyền đuối theo Diệp Viễn, căng họng hô.

Diệp Viễn nghe vậy dừng bước lại, thi lễ với Ngũ Huyền: “Hôm nay đa tạ Ngũ Huyền đại sư đã giải vây, tiểu tử xin khắc ghi trong lòng. Ngày khác có cơ hội, tiếu tử nhất định sẽ báo đáp chu đáo.”

Nếu như không phải hôm nay có Ngũ Huyền ở hiện trường, kết quả như thế nào quả thật cũng rất khó nói.

Ngũ Huyền cười nói: “Ha ha, ngươi nặng lời rồi. Nếu hôm nay không đến Lâm Lang Các, e là ta sẽ hối hận cả đời! Hôm qua thấy ngươi luyện đan, ta còn có ý nghĩ muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Hôm nay chứng kiến thủ đoạn của ngươi rồi mới biết là bản thân ta đã lỗ mãng. Trước mặt ngươi, ta làm sao gánh nổi hai chữ “đại sư” này?”

Thấy biểu hiện của Diệp Viễn hôm nay Ngũ Huyền mới biết tại sao hôm qua Diệp Viễn hoàn toàn không có hứng thú làm đồ đệ mình.

Những thứ hắn biết, Diệp Viễn đều biết, những thứ hắn không biết, Diệp Viễn cũng biết.

Hắn lấy cái gì ra để dạy Diệp Viễn?

Bây giờ nghĩ lại, hôm qua đúng là làm một trò cười lớn.

“Ngũ Huyền đại sư là cường giả Đan Hoàng, tất nhiên là có thế gánh được hai chữ “Đại sư” này.” Diệp Viễn cười nói.

Kỳ thực ở trước mặt Diệp Viễn, không ai xứng với hai chữ này. Chỉ là Ngũ Huyền đã giúp đỡ Diệp Viễn, cho nên Diệp Viễn cũng sẽ tôn trọng hắn.

Ngũ Huyền liên tục khoát tay nói: “Ha ha, nếu ngươi không chê, thì gọi ta một tiếng lão ca là được rồi, hai chữ “Đại sư”, tuyệt đối không nhận nổi!”

Diệp Viễn cũng không nhiều lời, gật đầu cười đáp: “Nếu đã như vậy, Diệp Viễn cung kính không bằng tuân lệnh. Ngũ Huyền lão ca, bây giờ ta và Thái Thượng trưởng lão phải trở về u Vân Tông rồi, nếu như ngài có thời gian, thì có thể thường xuyên lui tới.”

Ngũ Huyền vội vàng nói: “Diệp lão đệ à, tính khí thành chủ đại nhân chính là như vậy, ngươi cũng đừng tức giận với hắn! Nói đi nói lại, những ngày này hắn để Từ Tử Huy đi theo ngươi làm tùy tùng, cũng coi như là vô cùng chu đáo rồi.

Hơn nữa nếu như hôm nay không phải Từ Tử Huy tới tìm ta, ta cũng không thể tới kịp, ngươi nói có phải không?”

Diệp Viễn gật gật đầu, thật ra hắn cũng chỉ làm bộ một chút, ra oai một chút với lão đầu kia, tất nhiên sẽ không rời đi.

“Được rồi, ta nể mặt lão ca ngài!” Diệp Viễn chần chừ một chút rồi nói.

“Ha ha, như vậy là đúng rồi! Đi, chúng ta đi đâu đó trò chuyện, chỗ lão ca có Tiên Minh Ngọc Nhưỡng cực phẩm, hỏm nay hai huynh đệ chúng ta không say không về!”

Ngũ Huyền khoác tay lên vai Diệp Viễn kéo hắn đi, trông giống như bằng hữu lâu năm rồi vậy.

Diệp Viễn bất đắc dĩ, chỉ đành cáo biệt với Thiên Phong rồi đi cùng Ngũ Huyền.

Thân là cường giả Đan Hoàng nên đương nhiên chỗ ở của Ngũ Huyền vô cùng xa hoa.

Ngũ Huyền dẫn Diệp Viễn tới một chỗ tiểu viện, lấy ra hai bình rượu nhỏ làm bằng ngọc, đắc ý nói: “Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này là cực phẩm trong các loại rượu, trong thành chỉ có lão đầu Phó Vân Kính kia biết ủ. Ta quấn chặt lấy hắn không buông mới xin được sáu hũ. Nếu như không phải là hôm nay chiêu đãi lão đệ, lão ca ta cũng không nỡ uống đâu!”

Diệp Viễn cười nói: “Lão ca chiêu đãi như vậy, chẳng phải khiến Diệp Viễn hổ thẹn sao?”

“Ài, hổ thẹn cái gì? Có thể kết giao với lão đệ, ta vui mừng còn không kịp! Nào nào nào, mau nếm thử xem!”

Nói rồi, Ngũ Huyền rót rượu cho Diệp Viễn, Diệp Viễn sững người, nói: “Ách, uống như vậy sao?”

Lần này đến lượt Ngũ Huyền sững người: “Không uống thế này, thì uống thế nao?”

Diệp Viễn bật cười đáp: “Lão ca cầu được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, mà lại không biết cách uống nó, chẳng phải là lãng phí rồi à?”

Ngũ Huyền kinh ngạc nói: “ồ, ý của lão đệ là, ngươi đã từng uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng rồi? Theo ta được biết, ở Vô Biên giới này dường như chỉ có lão đầu Phó Vân Kính kia biết ủ loại rượu này thôi mà! Đợi đã, ngươi nói loại rượu này nên uống thế nào trước?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK