Tâm Lặng Như Nước và ải thứ ba này, mới là chân lý của cửu Thiên Lộ!
Nếu không tại sao phải hy sinh thọ nguyên của một vị Đường chủ Võ đường đến chủ trì trận pháp?
“Thiếu niên, có thể đồng ý với ta một chuyện được không?” Lô ngạn bổng nhiên mở miệng nói.
“Lư tiền bối là muốn ta trợ giúp u Vân Tông lấn át những tông môn khác?”
Thông qua đối thoại trước đó, Diệp Viễn đã biết được suy nghĩ của Lô Ngạn.
“Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, ngươi quả nhiên nói chút đã hiểu! Thế nhưng, ta không chỉ muốn để ngươi chỉ lấn át các tông môn ở Nam Vực, mà càng hy vọng ngươi có thế dẫn dắt u Vân Tông trở lại Bẳc Vực!” Lô Ngạn kích động nói.
Diệp Viễn nghe xong thì cười khổ: “Có phải Lư tiền bối đã quá đề cao ta rồi? Ta cũng chí là một tiểu bối Nguyên Khí Cảnh mà thôi.”
“Ha ha, ngươi không cần tự khiêm nhường. Có thể lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước, thành tựu tương lai của ngươi chỉ sợ không thể đong đếm được! Tương lai chỉ hy vọng khi ngươi có đầy đủ thực lực, nhớ uống nước nhớ nguồn là tốt rồi.”
Lô Ngạn là một đã người chết, tất nhiên khống thế đòi hỏi quá nhiều ở người mới quen. Yẽu cầu quá mức, chưa chắc Diệp Viễn sẽ đáp ứng. Cho dù đáp ứng, sau này cũng chưa chắc thực hiện được.
Bốn chữ “Uống nước nhớ nguồn”, vừa đúng điểm đến thì ngưng. Vừa chỉ ra tương lai Diệp Viền có thể có thành tựu là bởi vì u Vân Tông, lại không có nói ra yẽu cầu cụ thế nào.
Sau này làm thế nào, tất cả phải do Diệp Viễn tự mình xem xét. Nếu như Diệp Viễn là người vong ân phụ nghĩa, lời nói này tự nhiên cũng là vỏ ích. Nhưng nếu như Diệp Viễn là người trọng tình trọng nghĩa, thì lời nói này lại giống như chôn xuống một hạt giống trong lòng hắn.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Tiền bối quá lo lắng rồi, ta vốn là đệ tử của u Vân Tỏng, xuất ra một phần lực vì tông môn là chuyện mà ta nẻn làm.”
Lỏ Ngạn mỉm cười gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Viễn.
Hắn không cần Diệp Viễn hứa hẹn với hẳn cái gì, chỉ cần Diệp Viễn nhớ u Vân Tông đối tốt với hắn là được.
về phần tương lai Diệp Viễn có thế đạt tớl độ cao kia hay không, cho tới bây giờ Lô Ngạn không có suy nghĩ qua.
Năm đó thiên tư của u Vô Nhai cũng không xuất chúng, nhưng mà từ sau khi hắn lĩnh ngộ được Tâm Lặng Như Nước tại Linh Dịch cảnh, không ai cản nối hắn quật khởi đứng lẽn.
Kế cả Diệp Viễn không đạt tới độ cao của u Vô Nhai, thì ít nhất cũng có đầy đủ năng lực dẫn u Vân Tông trở lại Bắc Vực.
Thực lực hai vực Nam Bắc chênh lệch khá lớn, Những đại tông môn chân chính trên cơ bản đều ở tai Bắc Vưc.
Năm đó u Vân Tông cũng là một tông môn lớn ở Bắc Vực, về sau bởi vì không có người kế tục, mới bị những tông môn khác thôn tính, suýt chút nữa ngay cả căn cơ cũng mất đi.
Những năm gần đây, các bậc cao tầng của u Vân Tông chưa bao giờ buông tha cho mục tiêu trở lại Bắc Vực, thế nhưng mười nước u Vân vốn là đất nghèo, nhân tài tàn lụi, muốn trở lại Bắc Vực, dễ nói vậy sao?
Mấy năm nay Học Viện Đan Vũ của mười nước u Vân cũng có một số người có thể xông qua cửu Thiên Lộ, nhưng nhân tài có thể lĩnh ngộ Tảm Lặng Như Nước lại không có lấy một người.
“Ha ha, có thế nghe được ngươi nói lời này, những khúc mắc nhiều năm nay của lão phu cuối cùng cũng được cởi bỏ rồi! Thêm vào bản tông cửu Thiên Lộ, những lão bất tử cùng thủ quan giống lão phu còn có mười người, nhưng bọn họ lại không có phúc phận như ta đảy! Khỏng nghĩtới lúc còn tồn tại, còn có thể chứng kiến ngươi xông qua Cửu Thiên Lộ, lão phu có thế mỉm cười mà kết thúc rồi.” Lô Ngạn cười to nói.
Nhìn ra, Lô Ngạn thật sự là đã cực kỳ thỏa mãn, đã không quan tâm sống chết.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối không cần bi quan như vậy, trời không tuyệt đường người, có lẽ ngài còn có cơ hội thấy một ngày u Vân Tông trở lại Bắc Vực đấy!”
Lô Ngạn khoát tay cười nói: “Tên nhóc này, không cần an ủi lão đầu tử ta. Sổng chết có số, lão phu đã nhìn thấu rồi.”
Lô Ngạn tưởng rằng Diệp Viễn đang an ủi hắn, nhưng lấy thủ đoạn của Diệp Viễn, chỉ cần hân có đủ thực lực, cải tử hoàn sinh cho Lô Ngạn cũng không phải là chuyện không thế.
Diệp Viễn cũng không giải thích gì thêm, có thế chống đỡ đến ngày đó hay không, thì phải do Lô Ngạn xem vận mệnh của chính mình rồi.