Diệp Viễn hiểu ra, muốn thoát khỏi một kích này, chỉ có sử dụng thân pháp Cửu Kiếm Thức!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Thế nhưng cửu Kiếm Thức của hắn cũng chưa hoàn thành, thi triển thân pháp nhất định phải có chỗ đứng, mà lúc này hắn lại đang ở trên không trung.
Thời khắc nguy cấp, nương theo tâm cảnh của Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn kích phát ra tiềm lực của mình ở mức độ lớn nhất, cuối cùng hoàn thành Cửu Kiếm Thức!
Lúc này, huynh đệ Thường thị tụ lại một chỗ, sắc mặt ba người cũng không quá dễ nhìn.
Nghe ý Diệp Viễn nói, bọn hắn thiết kế mai phục tỉ mỉ như vậy cuối cùng lại giúp cho Diệp Viễn đột phá!
Cái võ kỹ thân pháp vừa rồi kia vô cùng huyền diệu. Thường Nhất đã là võ giả Linh Dịch tầng sáu vậy mà cũng không phân biệt ra cái nào là chân thân.
“Diệp Viễn, ngươi sẽ không ngây thơ cho là tránh thoát phục kích của chúng ta, thì có thể bình yên rút lui chứ? Mặc dù một chiêu vừa rồi kia huyền diệu vô cùng, nhưng cảnh giới của ngươi vẫn quá thấp.” Thường Nhất trầm giọng nói.
Thường Nhất thiết kế trận mai phục này chỉ là vì để phòng chuyện ngoài ý muốn, giải quyết dứt khoát, miễn cho phức tạp.
Cho dù không mai phục, bằng vào cảnh giới của hắn, giết Diệp Viễn cũng chỉ như là lấy đồ trong túi mà thôi. Lại càng không cần phải nói bên cạnh hắn còn có Thường Nhị và Thường Tam.
“Ha ha, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tại sao ta phải chạy trốn? Vừa rồi nếu như không phải ta đột phá trong lúc nguy cấp, thì đã bị các ngươi giết chết. Sao ta có thế tuỳ tiện thả các ngươi đi?”
Mặc dù là Diệp Viễn cười nói những lời này, nhưng người quen biết hắn đều biết, Diệp Viễn đang thật sự nổi giận!
Chỉ là uy hiếp của Diệp Viễn nghe có chút khôi hài. Một tên gà mờ Nguyên Khí Cảnh tầng chín, vậy mà uy hiếp ba tên cường giả Linh Dịch tầng năm trở lên, thấy thế nào cũng chỉ là một con vịt chết mạnh miệng.
Diệp Viễn nói xong, ba huynh đệ Thường thị không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy đầu óc của Diệp Viễn có phải có vấn đề hay không.
Dựa vào những thứ bọn hắn tìm hiểu về Diệp Viễn, mặc dù Diệp Viễn võ cùng phách lối, nhưng cho tới nay không làm chuyện không có nắm chắc.
Nhưng tình thế bây giờ dường như không phải lúc để cho hắn phách lối đâu?
Diệp Viễn sẽ không ngây thơ cho là, hắn cùng một phe với ba người bọn họ chứ?
“Diệp Viễn, ta thấy ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?” Thường Nhất có chút không hiểu nói.
“Ta đương nhiên nắm được rõ ràng tình hình rồi, ba người các ngươi là chó săn của Tô gia chứ gì? Nhận lệnh của con chó già Tô Vũ Bách kia tới giết ta, có phải thế không?” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Thường Nhất cũng nghe nói Diệp Viễn mồm mép lợi hại, không có ý định đấu võ mồm với hắn, liền nói: “Ngươi sai rồi, không phải Tô trưởng lão lệnh cho chúng ta đến đây, chúng ta theo mệnh lệnh của gia chủ đến giết ngươi.”
Diệp Viễn hơi có chút ngoài ý muốn nói: “Gia chủ? Chính là lão già nhà Tô Nhất Sơn à? ừm, đều là cùng một giuộc! Xem ra lần này trở về, phải cho Tô gia đẹp mắt một trận rồi, bằng không bọn hắn lai cho là ta dễ trêu choc!”
Thường Nhất cảm thấy có chút rối loạn rồi, mặc dù việc khác trước đây hắn đã tìm hiểu kỹ càng về Diệp Viễn, nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên gặp tận mặt.
Lúc này hắn mới phát hiện, tính cách của Diệp Viễn cũng không giống với hắn tìm hiểu được.
ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Viễn bình tĩnh, tỉnh táo, nhìn như lỗ mãng nhưng lại thận trọng từng bước.
Mà bây giờ, rõ ràng Diệp Viễn chính là tên công tử lông bông không hiểu chuyện, căn bản là không biết phân rõ tình thế!
Nếu không phải vừa rồi biểu hiện của Diệp Viễn quá mức kinh diễm, thì hắn đã nghĩ Diệp Viên là một tên đân rồi.
Trong lúc Thường Nhất còn đang kinh ngạc, Diệp Viễn lại chỉ vào mũi của hắn mắng: “Này, ba người các ngươi có xấu hổ hay không? Một tên Linh Dịch tầng sáu, hai tên Linh Dịch tầng năm, tới giết ta mà cũng không dám quang minh chính đại, lại dùng loại thủ đoạn mai phục hạ lưu này! Quả nhiên chủ tử thế nào dạy dỗ ra nô tài thế ấy! Lão chó già Tô Vũ Bách kia chính là âm hiểm như thế, thích đánh lén người, các ngươi quả nhiên là giống nhau!”
Thường Nhất bị Diệp Viễn mắng thì sửng sốt một chút, không khỏi có chút hoài nghi phán đoán của bản thân.