“ừm? Sư đệ nói lời này là có ý gì?” Mạc Vân Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Huynh đoán xem, huynh ấy đang quan sát chữ “Kiếm” nào?”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Mạc Vân Thiên hơi sững sờ, lại nhìn Thiên Vũ lần nữa, không khỏi lắc đầu.
Đầu Thiên Vũ ngẩng rất cao, nhưng cụ thể là nhìn chữ “Kiếm” nào, Mạc Vân Thiên cũng không đoán ra được.
Diệp Viễn cười nói tiếp: “Nếu như đệ đoán không lầm thì hình như Thiên Vũ sư huynh đang cảm ngộ chữ thứ ba mươi bảy rồi.”
“Cái gì! Chữ thứ ba mươi bảy, vậy chảng phải là…” Mạc Vân Thiên kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật đầu khẳng định “Không sai, huynh ấy đang cảm ngộ chín chữ cuối cùng, chỉ cần huynh ấy có thể hiếu được thấu đáo, thì chân ý của huynh ấy cũng sắp có thể hình thành rồi!”
Chữ mà Diệp Viễn khắc trên tảng đá, mỗi chữ là một cảnh giới nhỏ, mỗi chín chữ là một cảnh giới lớn, từ từ nâng lên.
Thiên Vũ đang cảm ngộ chữ thứ ba mươi bảy, chứng tỏ hắn đã đạt đến giai đoạn cuối cùng rồi!
Tốc độ tiến bộ như vậy, không phải có chút quá nhanh rồi chứ?
“Nếu Thiên Vũ sư đệ thật sự có thể ngộ thấu chân ý của bản thân, thì đúng là ông trời không phụ u Vân Tông ta rồi! Chỉ cần chúng ta vượt qua được kiếp nạn này, thì nhất định có thể một bước lên trời!” Mạc Vân Thiên không hề có chút thất vọng mà ngược lại tỏ rõ vô cùng vui mừng.
“Thật ra u Vân Tông ta lĩnh ngộ được chân ý căn bản không chỉ có mình Thiên Vũ sư huynh, chỉ là không biết, bây giờ… bọn họ có ổn hay không?” Đột nhiên Diệp Viễn thở dài một tiếng xa xôi.
“Cái gì? Còn có một người nữa lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý? Là ai?” Mạc Vân Thiên thật sự kinh ngạc.
“Chính là Long Đường, người cùng nhập môn với đệ, trong cuộc so tài lần trước của tông môn, hắn đã lĩnh ngộ được hình thức ban đầu của chân ý.”
Diệp Viễn nói.
“Hả… là hắn sao?” Sắc mặt Mạc Vân Thiên như gặp quỷ nhìn Diệp Viễn.
Mạc Vân Thiên phát hiện ra một việc, những người thân cận với Diệp Viễn hình như ai cũng đạt được lợi ích vô cùng lớn.
Ví dụ như Thiên Vũ, ví dụ như Long Đường, ví dụ như Nam Phong Nhược Tinh, ngay cả chính bản thân mình cũng như vậy.
Mạc Vân Thiên không biết, ngay cả sự đột phá của Thiên Phong và Lạc Thanh Phong cũng đều có quan hệ mật thiết với Diệp Viễn.
“Đúng vậy. Có lẽ tông môn đã phát hiện ra thiên phú của hắn, vì thế mới sắp xếp hắn tiến về bắc vực, bảo tồn thực lực.” Diệp Viễn nói.
Trong số các sư huynh đệ, nếu nói Diệp Viễn lo lắng nhất, chính là cô cháu Nam Phong Nhược Tinh và Long Đường.
Có điều hắn nghe ngóng được một chút, trong đội ngũ bí mật tiến về bắc vực lần này cũng có ba người bọn họ, điều này cũng khiến Diệp Viễn an tâm hơn nhiều.
“Nếu là như vậy, u Vân Tông có thể nói là tăng thêm hai tầng bảo vệ rồi! Cho dù có phải liều cái mạng này, Mạc Vân Thiên ta cũng phải bảo vệ chu toàn cho bọn họ!” Mạc Vân Thiên hăng hái nói.
Mạc Vân Thiên biết, thiên tài mạnh nhất tông môn không phải Thiên Vũ, cũng không phải Long Đường, mà chính là người ở trước mắt hắn này.
Chỉ có điều hắn ở bên cạnh Diệp Viễn, không những không giúp được việc gì, mà ngược lại còn trở thành phiền toái.
Hiện tại là Diệp viễn một mình một sức bảo vệ u Vân Tông, chứ không phải là Mạc Vân Thiên hắn.
Không có Diệp Viễn, lúc này u Vân Tông chắc đã hoàn toàn diệt vong, chứ đừng nói đến phục hưng.
Diệp Viễn nhỏ yếu khi xưa, nay đã trưởng thành làm một cây đại thụ che trời, ngăn gió che mưa cho tông môn rồi!
Mấy ngày sau, một tiếng hét vang như tiếng sấm truyền khắp tông môn.
“Lũ rác rưởi u Vân Tông các người nghe đây, cho các ngươi thời gian hai ngày để ra ngoài đầu hàng! Nếu không lúc phá trận một mảnh giáp ta cũng không lưu!”
Đệ tử u Vân Tông sớm đã vào vị trí trung khu đại trận, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng hai cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ bên ngoài.