Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Vân Phong tức đến xanh mét cả mặt mày, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám lớn lối ở Minh Nguyệt Thành như vậy cả.

Rõ ràng nơi này là Minh Nguyệt Thành mà Diệp Viễn lại đảo khách thành chủ, bảo Nguyệt Vân Phong phải cút đi.

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, cái tên Diệp Viễn này là điển hình của một kẻ kiêu ngạo cậy tài khinh người. Ỷ vào bản thân có chút bản lĩnh, thậm chí ngay cả Nguyệt gia cũng không thèm để vào mắt.

Dạng thiên tài như vậy, bình thường sẽ gặp phải nhiều thua thiệt.

"Được! Được lắm! Một tên Thiên Khải Cảnh nho nhỏ mà đã cuồng vọng đến trình độ như vậy, thực sự cho rằng Nguyệt gia ta không người hay sao!”

Quả nhiên, lần này Nguyệt Vân Phong đã thật sự tức giận, hắn lấy ra một tấm phù, đồng thời dùng nguyên lực để dẫn hỏa.

“Hưu!”

Một đạo âm thanh chói tai vang lên, tấm bùa kia bay lên trên cao rồi bốc cháy.

Cách thiêu đốt này cực kỳ bắt mắt, hiển nhiên là phát ra tín hiệu.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Đinh Thi Vũ không khỏi đại biến. Lần này, thật sự là làm lớn chuyện rồi.

Ban đầu nàng chỉ là không muốn về nhà, không nghĩ rằng chuyện lại biến thành tình cảnh như thế này.

“Diệp Viễn, ngươi mau đi nhanh đi! Nguyệt gia thế lớn, không thể dựa vào ngươi là có thể chống cự được!” Đinh Thi Vũ vội vàng nói.

Nguyệt Vân Phong thấy thế cười lạnh nói: “Tiểu tử, có gan thì ngươi đừng có chạy! Uy nghiêm của Nguyệt gia cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể khiêu khích!”

Thật ra, Nguyệt Vân Phong có chút kiêng kỵ Diệp Viễn. Nguyệt Hoa Thiên Nhãn là đòn sát thủ của hắn, vậy mà Diệp Viễn lại không hề có chút phản ứng nào.

Bản tính hắn cẩn thận cho nên mới phát ra tín hiệu về gia tộc, rất nhanh thì sẽ có người mạnh hơn đến đây.

Căn bản Diệp Viễn cũng không có ý tứ bỏ chạy, cho dù bận rộn vẫn ung dung nói: “Chạy sao? Vì sao ta lại phải chạy? Việc đã đến nước này thì nếu như Nguyệt Kiếm Thu không tự mình đến mời thì ta sẽ không đến Nguyệt gia nữa. Ngược lại, ta cảm thấy ngươi vẫn là làm tốt chuẩn bị để nhận sự trách phạt của Nguyệt gia đi.”

Trên đường phố, mọi người đều muốn sụp đổ rồi, cái tên Diệp Viễn này bốc phét đến nỗi nổ tung trời rồi.

Nguyệt Kiếm Thu là ai chứ? Đó chính người chưởng quản hiện tại của Nguyệt gia, là cường giả Thần Vương chân chính!

Dạng nhân vật như vậy sẽ đến nghênh tiếp một tên tiểu tử Thiên Khải Cảnh hay sao?

Diệp Viễn một hồi thì nhắc đến Đinh Chiêm Quốc, một hồi thì Nguyệt Kiếm Thu. Người không biết còn tưởng rằng hắn là một người chưởng quản một thế lực lớn đấy.

Chỉ có các nhân vật đứng đầu của các thế lực lớn mới dám gọi thẳng tên những người này.

Cho dù là Đạo Huyền tầng tám, cũng không dám xưng hô với bọn họ như vậy. Ít nhất cũng phải thêm kính ngữ ở phía trước.

Nguyệt Vân Phong cười lạnh nói: “Thực sự là nực cười! Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì mà lại muốn gia chủ phải tự mình đến đây để nghênh tiếp ngươi? Thực sự là không biết trời cao đất rộng!”

Diệp Viễn nhún nhún vai, cũng không có ý muốn cãi lại.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nguyệt Vân Phong không khỏi bồn chồn.

Lẽ nào tiểu tử này thật sự có huyền cơ gì, hay là có hắn có lai lịch gì lớn?

Làm sao có thể!

Thiên tài trẻ tuổi ở Thần Vực bây giờ, trong lòng Nguyệt Vân Phong đều nắm rõ, căn bản không có ai là Diệp Viễn.

Tiểu tử này, chỉ là đang phô trương thanh thế!

Trong lúc nói chuyện, có mấy đạo thân ảnh đã lao nhanh tới.

Bây giờ trong Minh Nguyệt Thành có rất nhiều thiên tài tụ tập, xảy ra dạng xung đột như hôm nay cũng không hề ít. Có không ít cao thủ Đạo Huyền Cảnh của Nguyệt gia được phái ra để dò xét, nhất là để tránh gây ra nhiễu loạn gì lớn.

“Vân Phong, đã xảy ra chuyện gì?” Một gã trung niên lớn tuổi cau mày nói.

Hiển nhiên hắn có chút bất mãn đối với việc Nguyệt Vân Phong phát tín hiệu gia tộc. Bây giờ thế lực trong thành rắc rối phức tạp, có xảy ra chuyện gì thì tốt nhất là khống chế lại trong phạm vi nhỏ.

Một khi đã phát ra tín hiệu gia tộc, tất nhiên sẽ gây thêm nhiều sự chú ý của mọi người. Đến lúc đó, một khi xử trí không ổn sẽ dẫn đến một loạt phản ứng. Có một vài đại thế lực, ngay cả Nguyệt gia cũng không thể trêu vào.

Nhìn thấy người đến, trên mặt Diệp Viễn không khỏi lộ ra một nụ cười.

Nguyệt Vân Phong là ai Diệp Viễn cũng không hề biết. Địa vị kiếp trước của hắn quá siêu nhiên, thời điểm hắn đến Minh Nguyệt Thành, căn bản Nguyệt Vân Phong không đủ trình độ cho nên đương nhiên hắn sẽ không có chút ấn tượng nào.

Trước mặt Đan Đế trẻ tuổi nhất, Nguyệt Vân Phong cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Nhưng mà người trước mắt này thì Diệp Viễn lại có chút ấn tượng.

Người này lớn tuổi hơn Nguyệt Vân Phong một ít, nhưng lại cùng thế hệ với Nguyệt Kiếm Thu, cũng chính là thúc thúc của Nguyệt Vân Phong, Nguyệt Kiếm Phong.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, trước đây Diệp Viễn tới Minh Nguyệt Thành chính là Nguyệt Kiếm Phong này phụ trách sinh hoạt hàng ngày, hai người có chào hỏi nhau vài lần.

Nguyệt Vân Phong nói nhỏ bên tai Nguyệt Kiếm Phong vài câu, chân mày Nguyệt Kiếm Phong không khỏi nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Diệp Viễn.

“Thiếu niên, mặc dù Nguyệt gia ta không dám xưng là gia tộc mạnh nhất ở Thần Vực, nhưng cũng không phải ai cũng đều có thể mở miệng bôi nhọ được! Ngươi có thể nói rõ cho Nguyệt mỗ biết chuyện là thế nào hay không?” Nguyệt Kiếm Phong trầm giọng nói.

Lúc này, người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, chuyện này càng trở nên mẫn cảm vô cùng.

Nếu như không thể khiến cho Diệp Viễn xin lỗi thì uy nghiêm kia của Nguyệt gia sẽ bị hủy hoại, trở thành trò cười của các đại thế lực ở Thần Vực.

Thứ Nguyệt Kiếm Phong muốn, chỉ là một nấc thang!

Diệp Viễn vẫn đứng ngạo nghễ, đối mặt với khí thế của Nguyệt Kiếm Phong nhưng vẫn không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Nói rõ? Nói rõ cái gì! Chuyện ngày hôm nay vốn không liên quan gì đến Nguyệt gia các ngươi, nhưng Nguyệt Vân Phong vừa đến thì lại không phân xanh hồng đen trắng mà đã thiên vị Đinh Thạc, không phải là khi dễ bối cảnh của ta không có thâm hậu bằng hắn ư? Phong cách làm việc của Nguyệt gia như thế này, chẳng phải là khiến cho anh hùng thiên hạ đều thất vọng hay sao?”

Lời nói của Diệp Viễn đã gây nên sự náo động trong đám đông.

Võ giả cũng được phân ra thành ba bảy loại, tất nhiên Nguyệt gia không có khả năng xử lý cho công bằng. Thế nhưng loại chuyện như vậy không dễ để đem lên bàn cân nói chuyện. Bằng không thì sẽ đắc tội với quá nhiều người.

Dù sao thì những thiên tài võ giả có chỗ dựa vững chắc cũng chỉ có một vài người.

Nguyệt Kiếm Phong thầm mắng một tiếng tiểu cáo già, chỉ một câu nói mà đã chiếm giữ quyền chủ động của dư luận.

Ở cùng với Đinh Thạc thì Diệp Viễn thật sự yếu thế về quần thể. Nhưng những lời này lại dễ dàng lôi kéo cộng hưởng với đại đa số người trong bọn họ.

Cứ như vậy, Nguyệt gia muốn ra tay với Diệp Viễn thì phải thận trọng hơn.

Làm không tốt một cái sẽ khiến cho thanh danh của Nguyệt gia bị mất sạch.

Miệng nhiều người cũng đủ tan chảy sắt, góp lời xấu cũng tan nát cả xương!

Mặc dù Nguyệt gia không sợ những người này, thế nhưng điều này lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến danh tiếng của Nguyệt gia.

"Quả thực, Vân Phong đã xử trí có chút lỗ mãng, nhưng mà đó cũng là do thấy ngươi xuất kiếm giết người cho nên mới có hiểu lầm. Nhưng mà mở miệng vũ nhục Nguyệt gia thì chính là ngươi không phải!”

Nguyệt Kiếm Phong cũng khéo léo, một mực chắc chắn Diệp Viễn đã vũ nhục Nguyệt gia.

Diệp Viễn cười lạnh nói: “Đinh Thạc tế xuất Vạn La Pháp Đăng để giết ta, ta không tin Nguyệt Vân Phong không nhìn thấy! Vì sao lúc đó hắn lại không có đi ra ngăn lại? Đợi đến lúc ta phản kích thì lại là giết người trên phố, còn việc coi rẻ Nguyệt gia sao? Người khác không nói đạo lý với ta, thì Diệp Viễn ta sẽ càng không nói đạo lý với người khác! Chửi Nguyệt gia vài câu thì tính là cái gì?”

Diệp Viễn đã sớm biết lúc đó Nguyệt Vân Phong có ở đây, chỉ là không có nói toạc ra.

Nếu như lúc đó Nguyệt Vân Phong nói chuyện theo lẽ công bằng thì Diệp Viễn còn mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Thế nhưng hắn vừa xông lên thì đã chất vấn Diệp Viễn, hắn đã hoàn toàn khiến cho Diệp Viễn phát bực.

Đinh Thạc đứng bên cạnh vẫn một mực không nói gì, nghe thấy những lời này của Diệp Viễn thì khuôn mặt hắn đỏ tới mang tai.

Hắn đã dùng đến cả Vạn La Pháp Đăng mà lại còn suýt chút nữa bị Diệp Viễn giết chết, đây quả thực là chuyện nhục nhã vô cùng.

Sau ngày hôm nay, chỉ sợ rằng hắn sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Nguyệt Kiếm Phong nhíu mày, nhất thời cảm thấy đầu óc nặng nề không thể suy nghĩ được gì.

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK