Lâm chưởng quỹ cười to nói: “Chiêu ở phía sau? Làm gì có chiêu nào ở phía sau? Ta nghe nói vì trận chiến này, các đại lão đã tập trung tất cả đan thần ngũ tinh, lục tinh tinh nhuệ nhất đến, phẩm chất đan dược của chúng ta chính là cao hơn bọn họ một bậc! Đợi chúng ta thành công ở đại đế đô Trường Phong, về sau sẽ không còn chuyện của Vạn Bảo Lâu nữa.”
“Đúng vậy, Đinh chưởng quỹ quá cẩn thận rồi. Mặc dù Vạn Bảo Lâu mạnh, nhưng mà so với toàn bộ Nam giới thì tính là cái gì?” Chưởng quỹ U Tầm Các nói.
“Đinh chưởng quỹ sợ là đang lo lắng bọn họ đẩy ra đan dược gì mới đúng không? Ha ha, đại nhân nhà ta đã nói rồi, cho dù trên tay bọn họ có một hai loại đan phương mới thì cũng không làm được chuyện gì cả. Phẩm chất đan dược của chúng ta tốt hơn, giá cả lại thấp, võ giả cũng không phải người ngu, sao lại bị một hai loạn đan dược mới hấp dẫn được?” Chưởng quỹ Tử Vân Lâu cười nói.
Lông mày Đinh Khiếu dần dần giãn ra, cười nói: “Ha ha, đúng thật là ta nghĩ nhiều rồi. Trận chiến này, Đinh mỗ kinh doanh nhiều năm, hoàn toàn không nhìn thấy cơ hội thắng của bọn họ. Cho dù là đan thần tám sao xuất thủ, cũng không thể nào lật bàn.”
…
Hoàng thành Thiên Ưng, Đan Tháp.
“Diệp Viễn đại nhân đến rồi! Diệp Viễn đại nhân đến Đan Tháp rồi!” Đột nhiên, có người la lên.
Cả người Vân Dịch chấn động, hắn biết thời khắc tuyên án, rốt cuộc cũng đến rồi.
Có điều, những người khác đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Vân Dịch, cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Viễn.
“Lần này nếu Vạn Bảo Lâu bại, Diệp Tông Sư muốn giữ mạng, thì phương pháp tốt nhất là nhận chúng ta làm đồ đệ, dựa vào thế lực của chúng ta giữ mạng. Nếu không, hoàng thành Thiên Ưng sắp bị diệt rồi!”
“Đáng thương cho Vân Dịch huynh, dựa vào ngạo khí của Diệp Tông Sư, chỉ sợ bất luận thế nào cũng sẽ không chọn hắn!”
…
Đám người cười nói nghị luận, Diệp Viễn chậm rãi đi vào trước mặt mọi người.
“Vân Dịch, Dương Hiên bái kiến Diệp Sư!”
Vân Dịch và Dương hiên, trực tiếp quỳ xuống lạy.
Về phần những người khác thì vẻ ngạo nghễ, căn bản không có ý quỳ lạy.
“Ha ha, Vân huynh, đến bây giờ ngươi còn muốn bái hắn làm thầy sao?” Đoàn Vân Phi khinh thường nói.
Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn về phía Đoàn Vân Phi nói: “Ngươi không muốn bái ta làm thầy?”
Đoàn Vân Phi nói: “Ta đương nhiên muốn bái ngươi làm thầy, có điều phong thủy luân chuyển, bây giờ nên là ngươi đi cầu ta bái ngươi làm thầy, mà không phải là ta đuổi theo để ngươi nhận ta.”
Vân Dịch nhướng mày, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Đoàn Vân Phi, hỗn xược, ngươi dám bất kính với Diệp sư!”
Diệp Viễn cũng không thèm để ý, chỉ là cười nhạt một tiếng, ánh mắt đảo qua những người khác, mở miệng nói: “Các ngươi cũng cho là như vậy?”
Lúc này, Lạc Thiên Kỳ bước ra khỏi hàng, ôm quyền với Diệp Viễn nói: “Diệp Tông Sư, chỉ cần ngài đồng ý nhận ta làm đồ đệ, dốc lòng dạy bảo ta, Lạc gia ta nhất định sẽ bảo vệ cho ngươi bình an! Chắc là ngươi biết, phía sau Lạc gia ta là Am Thần Thiên Đế!”
“Diệp Tông Sư, Hải gia ta có quan hệ rất sâu với Đan Ngọc Thiên Tôn. Chỉ cần ngươi đồng ý nhận ta làm đồ đệ, Hải gia ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt Đan Ngọc Thiên Tôn!” Một thiên tài lục tinh nói.
Ở trong mắt những người này, bây giờ bọn họ chính là bùa hộ mệnh của Diệp Viễn.
Diệp Viễn có cao ngạo hơn nữa, còn dám không nhận bọn họ làm đồ đệ sao?
Bây giờ, con đường tốt nhất của hắn chính là làm thầy của mọi người.
Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn về phía Lạc Thiên Kỳ, nói: “Ngươi tên Lạc Thiên Kỳ?”
Lạc Thiên Kỳ chắp tay nói: “Đúng vậy, Diệp Tông Sư.”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: “Ngươi, có thể cút rồi!”
Vẻ mặt Lạc Thiên Kỳ không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Trong lúc mấu chốt này mà Diệp Viễn dám bảo mình cút?