Có điều là… Hắn lúc này đầu óc đã choáng váng, căn bản là không thấy rõ được phương hướng.
Phí Thanh Bình mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người, hắn chỉ tay vào bóng người đó giận dữ hét: “Diệp Viền, ta… ta muốn… giết ngươi!”
“Ha ha ha ha…”
Mấy trăm người nhìn bộ dạng của Phí Thanh Bình, phá lên cười lớn.
Tiếng cười kia làm cho màng nhĩ của Phí Thanh Bình đau liên hồi.
Phí Thanh Bình không hiểu tại sao tất cả mọi người đều đang cười mình, nhưng chờ tới lúc hân nhìn rõ bản thân mình là ai thì nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Hình ảnh của người trước mắt dần dần hiện ra rõ ràng, người hắn chỉ vào không là ai khác, chính là Hô Diên Dũng với sắc mặt đang tái xanh.
“Vạn Uyên nhiễu loạn cuộc chiến sinh tử, dựa theo viện quy, sau trận chiến này tự lĩnh một trăm roi! Bây giờ, ngươi rời khói trường thi đấu cho ta!” Hô Diên Dũng làm lão sư nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng cảm thấy mất mặt như hôm nay.
Roi hình là biện pháp trừng phạt thường dùng đối với các học viên.
Roi hình này đương nhiên không giống với roi hình bình thường, dùng một món hạ phẩm lỉnh khí thi hành hình phạt, mỗi một roi đều làm phản tán nguyên lực hộ thể của học viên, đau tận xương cốt.
Học viên bình thường khi phạm sai lầm sẽ lãnh ước chừng ba mươi đến năm mươi roi, sau khi đánh xong về cơ bản là phải nằm trên giường mười ngày.
Vạn Uyên chịu trên một trăm roi, thế nào cũng phải hai mươi ngày không đi lại được.
Vạn Uyên cũng biết đã vấp phải sự phẫn nộ của mọi người, nhưng không dám mạnh miệng với Hô Diên Dũng, hung hăng liếc mất nhìn Diệp Viễn nói: “Chúng ta đi, một lúc sẽ vào nhặt xác cho ngươi đấy!”
Diệp Viền không yếu thế chút nào, lớn tiếng nói: “Đa tạ, có điều hay là cho cấu nhà ngươi nhặt xác đi. Không tiễn.”
Nói xong, Diệp Viễn vẫy tay kéo thù hận, tiễn Vạn Uyên rời sân.
Nếu không phải cuộc chiến sinh tử, Vạn Uyên hận không thế lập tức đi xuống đánh chết Diệp Viển.
Vạn Uyên rời đi, Hô Diên Dũng nghiêm nghị tuyên bố: “Cuộc chiến sinh tử tiếp tục!”
Lúc này Phí Thanh Bình đã phục hồi tinh thần lại, ánh mắt oán độc đó có vẻ như muốn đánh chết Diệp Viễn.
“Diệp Viễn – tên tiểu nhân hèn hạ này, lại dùng phương pháp hèn hạ như vậy đánh lén ta!” Phí Thanh Bình cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn nhìn bộ dạng ngu ngốc của hân nói: “Này, là tự ngươi nói nhường ta ba chiêu, bây giờ lại tới trách ta hèn hạ, ngươi thật sự biến thành đầu heo rồi sao?”
‘Tiểu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết!” Phí Thanh Bình vô cùng phẫn nộ, thốt lên mắng.
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mât thân hình Diệp Viền lại xuất hiện ớ trước mặt hắn.
Phí Thanh Bình lại một lần nữa bay ra ngoài.
Lần này, mọi người trên khán đài cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không bình thường.
Nếu nói, Phí Thanh Bình trước đây nhiều lần bị đánh bay ra là bởi vì ngay từ đầu đã khinh địch, nhưng mà hiện tại thì sao đây?
Phí Thanh Bình cùng Diệp Viền giằng co, trong cơn thịnh nộ không thể nào không có sự chuấn bị, nhưng vẫn bị Diệp Viền dùng một chưởng đánh bay.
Nhãn lực tốt đều sẽ phát hiện ra, lần này Phí Thanh Bình đã chuẩn bị phản kích, nhưng hắn vẫn chậm nửa nhịp.
“Chuyện này… Thuấn Thiếm có thế nhanh như vậy sao?” Tả Bất Quy cảm thấy hôm nay có quá nhiều chuyện đi quá xa so với tưởng tượng của hấn.
Long Đường nhìn hắn một cái, nói: “Xem ra chúng ta đều nhìn lầm người rồi, Thuấn Thiếm của Diệp Viền đã đạt tới cấp độ viên mãn.”
Tả Bất Quy hít một hơi lãnh khí:
“Cấp… cấp viên mãn… Thuấn Thiểm ngươi cũng biết chứ ?”
Long Đường dường như hiểu ý của Tá Bất Quy, gật đầu nói: “Từ đầu đến cuối ta không tìm được cơ hội bước vào cấp độ viên mãn.”
Tả Bất Quy lấm bấm nói: “Diệp Viễn này… Thật là một yẽu nghiệt nhỉ! Xem ra sau này chúng ta lại có thêm một đối thủ đáng gờm rồi!”
Nghe Tá Bất Quy nói, trên mặt Long Đường cũng không xuất hiện ý phản đối, ngược lại chiến ý sôi sục.
“Nếu như hắn có thể hùng dũng mà nói, trái lại là một đối thủ không tệ.” Long Đường khí phách hiên ngang trước sau như một, giống như là cô đon rất lâu trong học viện Đan Võ rồi.