Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông chưởng quỹ nói: “Chỉ cần ngươi gia nhập Tiêu gia, tự nhiên sẽ hợp quy tắc thôi. Ách…”

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Đông chưởng quỹ nói một nửa bỗng phát hiện ra có gì không đúng.

Cái gì mà ngươi tham gia có hợp quy cách hay không? Ai nói ngươi sẽ tham gia? Tên tiểu tử này không phải tự tin thái quá rồi đấy chứ?

Còn chưa qua khảo hạch, đã muốn đại diện Tiêu gia xuất chiến rồi?

Phải biết rằng, trong những luyện dược sư ứng cử lần này không thiếu những đại Đan sư cao cấp, chẳng qua Diệp Viễn cũng chỉ vừa mới tiến nhập trung cấp không lâu, muốn thông qua chỉ sợ không dễ dàng như thế đâu.

Cái mà Đông chưởng quỹ nhìn trúng ở Diệp Viễn, chính là tiềm lực của hắn, chứ không phải thực lực.

Diệp Viễn ha ha cười nói: “Nếu đã hợp quy cách, vậy chúng ta đi khảo hạch thoi.”

Đông chưởng quỹ một mặt buồn bực, tên tiểu tử này còn thật sự coi mình là người Tiêu gia nữa.

Khi Đông chưởng quỹ dẫn theo Diệp Viễn đi từ phòng nhỏ ra, rồi lúc Diệp Viễn được mời lên trên, mắt tên tiểu nhị đều trợn cả lên.

Tiểu tử này, lẽ nào thật sự là một luyện dược sư?

Tiểu nhị có dự cảm, hình như bản thân vừa động vào tố kiến lửa, chọc vào người không nên chọc.

“Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta…” Trong lòng tiểu nhị nói thầm.

Nhưng mà sợ cái gì thì đến cái đó, Diệp Viễn bỗng quay đầu mỉm cười với hắn, ung dung đi lên trên.

Hai chân tiểu nhị mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

“Toi rồi, lần này thật sự toi rồi!” Mặt tiểu nhị buồn như đưa đám tự nhủ nói.

Đông chưởng quỹ dẫn Diệp Viễn trực tiếp lên tầng ba, đến một đại sảnh lớn.

Trong đại sảnh đã có đến mấy người, còn bày biện mấy cái dược đỉnh.

Còn có cả một bích chướng, bích chướng có đến mấy tầng vải sa ngăn trở nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được một thân hình uyển chuyển.

Đông chưởng quỹ bảo Diệp Viễn đợi chút rồi đi về phía bích chướng.

Diệp Viễn ung dung đánh giá đại sảnh này và mấy luyện dược sư khác.

Mấy người này, cùng một màu đều là đại Đan sư cao cấp, hình như chỉ có mình là đại Đan sư trung cấp thôi.

ừm, đương nhiên, trong mắt những người này, bản thân mình e là cũng chẳng tính là một luyện dược sư.

Ngoài Diệp Viễn ra, còn có bốn luyện dược sư, bọn họ hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Viễn, nhìn đến Hung Chương trên ngực Diệp Viễn thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Mấy vị đại ca đều là đến ứng cử làm khách khanh của Tiêu gia sao?” Diệp Viễn lại như thể rất quen thuộc đi lên cười nói.

“Thì làm sao? Ngươi cũng giống chúng ta đấy à?” Một luyện dược sư trong số đó vẻ mặt khinh bỉ nói.

“À? Ha ha, cái này bị huynh nhìn ra rồi, nhãn lực của đại ca thật tốt.”

vẻ mặt người đó khinh bỉ nói: “Một Đan sư sơ cấp như ngươi đến làm trò hề sao? Nơi này không thích hợp với ngươi. Ngươi còn không đi mau đi, tránh cho chút nữa làm Như Yên tiếu thư không vui!”

“Đúng thế, đúng là một kẻ không biết tự lượng sức mình, có chút thực lực cũng dám ra ngoài mất mặt, ta thấy ngươi vẫn nên về nhà uống sữa đi thôi.” Một người khác nói.

“Không có thực lực đại Đan sư cao cấp thì đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ! Mấy người chúng ta cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc mới được, ngươi tính là cái thá gì!”

Diệp Viễn ha ha cười nói: “Sao lời ta muốn nói đều bị các ngươi nói hết rồi vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK