Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bầu trời truyền đến từng cơn chấn động khủng khiếp, những người đối chiến đều là cường giả Hư Huyền!

“Hà Đại Giang, cái tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ! Dám tính kế bọn ta trong lúc bọn ta đánh nhau với Băng Diễm Huyền Hoàng Chi!”

“Ha ha ha, thiên tài địa bảo thì người có duyên sẽ có được! Thư Vận Thanh, ngươi đã bị thương nặng, chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ngươi chấp nhận số phận đi!”

“Ta khinh! Hôm nay Hạo Thiên Cung của ta quyết sống chết với Thất Tuyệt Thành các ngươi!”

“Lão dân đen này thật đúng là khó dây! Cứ tiếp tục thế này thì không ai trong chúng ta được lợi hết!”

Thì ra hai bên giao chiến trên trời chính là Hạo Thiên Cung và Thất Tuyệt Thành.

Dược tinh trong khu vực trăm vạn năm, cái nào cũng có khả năng phi thường. Dù là những cường giả như Thư Vận Thanh hay Hà Đại Giang thì cũng khó lấy được.

Nhưng chỉ cần lấy được một cây linh dược ở vùng trăm vạn năm này cũng đã là vô cùng quý giá rồi. Cho dù là người của siêu đại thánh địa có thế lực lớn mạnh này thì khi lấy được nó cũng giống như lấy được bảo vật.

Diệp Viễn nghe thấy tên của Băng Diễm Huyền Hoàng, trong lòng nảy lên ý định.

Lý do hắn tìm đến đây chính là vì Băng Diễm Huyền Hoàng này.

Trên trời, Thư Vận Thanh một mình đánh ba, tỏ ra hết sức chật vật. Còn Đinh Chiêm Quốc thì ra sức duy trì trận pháp, bao vây cây Băng Diễm Huyền Hoàng đang muốn bỏ chạy.

Không phải hắn không muốn giúp Thư Vận Thanh mà hắn thật sự không thể ra sức.

Cỏ Băng Diễm Huyền Hoàng trăm vạn năm đã hóa thành nửa người nửa yêu, trông vô cùng kỳ dị. Nhất là cái đầu linh chi trông hết sức buồn cười.

Nhưng không một ai có thể cười nổi. Thực lực của nó dường như khiến con người ta tuyệt vọng.

Đinh Chiêm Quốc được xưng là người chỉ đứng sau Đại Diễn Thần Vương ở Thần Vực, khả năng trận đạo vô cùng xuất chúng.

Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể ra sức duy trì trận pháp để không bị phá. Nếu hắn thu trận pháp lại thì chính bản thân hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả. Người đầu tiên mà dược tinh kia muốn giết chính là hắn ta.

Chỉ thông qua vài câu, Diệp Viễn đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.

Hẳn là Hạo Thiên Cung phát hiện được Băng Diễm Huyền Hoàng Chi trước, Đinh Chiêm Quốc bày trận pháp vây lấy dược tinh, Thư Vận Thanh chủ trì tấn công mà rốt cuộc lại bị đám người Hà Đại Giang âm thầm tính kế.

Thư Vận Thanh bị thương, sao có thể là đối thủ của đội ngũ có ba cường giả Hư Huyền của Hà Đại Giang được?

“Ồ, đánh sôi nổi quá! Các ngươi tiếp tục đi, băng Băng Diễm Huyền Hoàng Chi này ta lấy thay các ngươi.”

Diệp Viễn nhảy đến bên cạnh trận pháp của Đinh Chiêm Quốc.

Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Viễn khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

“Cơ tiểu tử, ngươi dám!” Hà Đại Giang suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Hắn đã phải trả giá rất đắt vì cỏ Băng Diễm Huyền Hoàng này. Vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc phần thắng, không ngờ giữa chừng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Diệp Viễn cười nói: “Sao ta lại không dám? Băng Diễm Huyền Hoàng Chi trăm vạn năm, chà chà, cái này đúng là đồ tốt!”

Ngô Viễn Kiều thấy Diệp Viễn liền nổi giận đùng đùng. Lần này hắn rơi vào tay Diệp Viễn thật đúng là phải chịu thiệt thòi lớn. Đến mức hắn phải thông qua cách ký khế ước bán thân mới có thể có thời gian ép độc để chữa lành vết thương.

Dù trước mắt đã ép được phần lớn chất độc ra ngoài nhưng vẫn còn một ít chất độc không ép ra được khiến thực lực của hắn bị giảm đi rất nhiều.

“Hà huynh, ta với Cơ Thanh Vân không đội trời chung! Thư Vận Thanh đã suy yếu không còn đáng sợ, để ta đi giết tên tiểu tử này!” Ngô Viễn Kiều cắn răng nói.

Sắc mặt Hà Đại Giang hơi tối lại, nói: “Được, bên này để ta lo, ngươi cứ đánh nhanh thắng nhanh!”

Hắn đã trả giá đắt như vậy mới làm Thư Vận Thanh bị thương nặng, nên tất nhiên không thể nhường thành quả về tay Diệp Viễn được.

Chỉ thấy một tia chớp lóe lên, Ngô Viễn Kiều xuyên qua bầu trời với tốc độ cực kỳ nhanh.

“Cơ Thanh Vân, chịu chết đi!”

Thân thể chưa tới mà tiếng đã tới trước.

Đối với chuyện này, Diệp Viễn cứ như không hề nhận ra. Hắn quay người, chậm rãi đi về phía trận pháp của Đinh Chiêm Quốc.

“Ầm!”

Đột nhiên xuất hiện một cái móng rồng khổng lồ, vả cho Ngô Viễn Kiều quay trở về.

Ngô Viễn Kiều lộn tận mấy vòng trong không trung mới tạm thời đứng vững được.

“Cái đồ tạp chủng, dám bất kính với đại nhân nhà ta. Hôm nay lão phu sẽ xé xác ngươi ra!” Ngao Khiên trầm giọng nói.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bọn họ đều đang đề phòng Khương Thái Thương và Võ La ra tay, không ngờ Ngao Khiên vẫn luôn bị bọn làm lơ chỉ ra tay một phát lại khiến người ta khiếp sợ như vậy.

Từ phương diện cảnh giới, cường giả Hư Huyền với cường giả Thần Vương đỉnh phong thông thường không khác nhau là bao. Nếu không xuất chiêu thì hoàn toàn không nhận ra được.

Nhưng vừa rồi Ngao Khiến lại khiến tất cả mọi người sửng sốt!

Từ khi nào mà bên cạnh Diệp Viễn lại có thêm một cường giả Hư Huyền?

Hơn nữa, cường giả Hư Huyền này hình như không được bình thường cho lắm!

Nhất là khi Hà Đại Giang thấy Ngao Khiên, cả người lập tức rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Những thánh địa siêu cấp như bọn họ, có lôi kéo lắm cũng chỉ mới được ba cường giả Hư Huyền. Mà chỉ trong mười ngày, bên phía Diệp Viễn liền lập tức xuất hiện ba cường giả Hư Huyền.

Thế này… có còn để người ta sống không vậy?

Ngô Viễn Kiều càng kinh ngạc hơn. Hắn muốn tìm Diệp Viễn báo thù là bởi vì hai người kia mới vào Hư Huyền Cảnh, căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.

Ai ngờ mới có mấy hôm không gặp mà Diệp Viễn lại xuất hiện cùng với một tên kinh khủng hơn!

Thư Vận Thanh luôn im lặng không nói nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng.

Hà Đại Giang vô cùng thâm độc, định đến làm bọ ngựa bắt ve nhưng chắc là cũng không ngờ bây giờ lại bị chim sẻ ăn mất?

Nếu Diệp Viễn không xuất hiện thì hôm nay có lẽ hắn phải bỏ mạng ở đây.

Nhưng hắn cũng vô cùng kinh ngạc với thủ đoạn của Diệp Viễn.

Ngao Khiên này là thuộc hạ tầm thường nhất trong đám người của Diệp Viễn. Không ngờ Diệp Viễn lại khiến hắn trở nên cường đại như vậy chỉ trong mười ngày ngắn ngủi!

Với cảnh giới của bọn họ, đương nhiên có thể nhận ra thực lực của Ngao Khiên giảm mạnh như vậy là do đạo cơ bị hủy.

Nhưng muốn khôi phục được thực lực hiện tại của Ngao Khiên thì không phải điều mà đan dược bình thường có thể làm được.

Bây giờ Diệp Viễn mới đến Đạo Huyền tầng một, hắn làm sao luyện chế ra được đan dược cao cấp như vậy?

“Ngao Khiên, hãy chơi đùa vui vẻ với Ngô Viễn Kiều, báo thù cho huynh đệ ta!” Giọng nói nhàn nhạt của Diệp Viễn truyền đến.

“Vâng, đại nhân!”

Ngao Thiên vừa trả lời, Long Đằng Tứ Hải lập tức mở ra. Một luồng năng lượng pháp tắc thuộc hệ thủy mang sức mạnh kinh khủng đánh về phía Ngô Viễn Kiều.

Sắc mặt Ngô Viễn Kiều thay đổi, lập tức mở ra khu vực lôi điện.

Hai đại cường giả cứ chém giết trên không trung như vậy.

Nhưng ra vài chiêu thì Ngô Viễn Kiều đã xuất hiện xu thế yếu hơn. Hắn vốn không phải là đối thủ của Ngao Khiên!

Hà Đại Giang thấy cảnh này, biết mình không thể đứng xem được nữa, hắn nói với Nhạc Tân Bình: “Ta ra thay Ngô Viễn Kiều, hai ngươi đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng hạ gục Thư Vận Thanh!”

Hà Đại Giang nói xong liền tiến vào chiến đấu.

Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi đi đến trước mặt Đinh Chiêm Quốc, vỗ vào vai hắn, cười nói: “Lão Đinh, vất vả rồi. Ta đi vào lấy nó đây.”

Sắc mặt Đinh Chiếm Quốc thay đổi, có chút không cam lòng thì Hạo Thiên Cung của bọn họ đã phải trả giá đắt vì Băng Diễm Huyền Hoàng Chi này!

Nhưng nghĩ lại, với tình cảnh bây giờ thì bọn họ hoàn toàn không có khả năng giành lấy Băng Diễm Huyền Hoàng Chi.

“Ngươi cẩn thận một chút, thứ này không hề đơn giản!” Đinh Chiêm Quốc gật đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK