Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Ngọc Lãnh sớm bị doạ sợ mất mật, lúc này nào còn dám ngông cuồng kiêu ngạo.
Nếu vừa rồi nàng trúng phải chưởng này, cho dù không bị giết chết thì cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.
Nàng nào biết, Diệp Viễn vẫn chưa dùng hết sức, bằng không chắc chắn nàng sẽ phải chịu cảnh ngọc nát hoa tàn!
Cũng vì có ấn tượng tốt với vị tiểu cô nương tên Ngọc Thư trước đó đã đứng ra nói đỡ cho hắn vài lời, cho nên hắn mới di chuyển hướng tấn công.
Nếu không, hắn nhất định phải để tiểu cô nương tên Ngọc Lãnh kia lĩnh đủ.
“Long… long tộc?” Ngọc Lãnh không dám tin mà thốt lên.
Tới tận bây giờ Ngọc Lãnh vẫn cảm thấy run sợ, nàng nhìn Diệp Viễn bằng vẻ mặt vô cùng kinh động.
Còn Ngọc Thư vẫn đang ngơ ngác, cảm kích nhìn Diệp Viễn.
Nàng biết vừa rồi Diệp Viễn đã di chuyển chưởng lực, bằng không bây giờ nàng đã biến thành một cái xác rồi.
“Ngọc Lãnh tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói cái gì? Long tộc?” Ngọc Thư hiếu kỳ hỏi lại.
Ngọc Lãnh vẫn chưa hết bàng hoàng sau đòn công kích vừa rồi. Mãi tới khi Ngọc Thư lên tiếng hỏi, nàng mới định thần lại.
Không sai, đòn công kích vừa rồi của Diệp Viễn, chắc chắn là lực lượng của Chân Long!
Yêu tộc là loài có phân bậc tôn nghiêm, tứ đại thần thú là dòng tộc đứng đầu trong chuỗi.
Đối diện với Long tộc, những yêu thú cấp thấp còn lại không dám ngẩng đầu, kể cả khi cảnh giới của bọn chúng có cao hơn Long tộc đi chăng nữa.
Cũng giống như Bạch Quang, ở trong Rừng Sâu Vô Biên này cho dù nó có đi tới đâu, cũng không cần phải ra tay đánh giết với ai, vạn thú bái phục, chỉ bởi huyết mạch thần thú chảy trong người nó!
Trong yêu tộc, uy lực của huyết tộc còn có tác dụng hơn cả cảnh giới.
“Không sai! Ta đã từng cùng đại trưởng lão đi tới Thánh Địa, cho nên đã từng được cảm nhận uy lực của Long tộc, loại uy lực đó giống hệt với hắn! Nhưng… nhưng hắn chỉ là một tên tiếu tử nhân loại, làm sao lại có thế là Long tộc được?” Ngọc Lãnh thất thần, lắp bắp nói.
Ngọc Thư kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, hỏi: “Đại ca ca, ngươi… ngươi là người của Long tộc sao? Nếu như ngươi là người của Long tộc thì đương nhiên có tư cách đi vào Thần Cấm Yêu Vực.”
So với Ngọc Lãnh lạnh lùng vô tình, Diệp Viễn có ấn tượng rất tốt với Ngọc Thư, bằng không vừa rồi hắn cũng không nương tay.
Thấy Ngọc Thư hỏi vậy, Diệp Viễn cũng không chút khách khí đáp lại: “Nói đúng thì cũng có thể đúng, mà nói không đúng thì cũng có thể là không đúng. Rốt cuộc là thế nào thì tuỳ vào các ngươi. Nhưng nếu như các ngươi vẫn còn muốn giết ta, ta cũng sẽ không nương tay nữa đâu!”
Trong ba người bọn họ, Ngọc Lãnh là người lớn tuổi nhất, cho nên chuyện này được định đoạt ra sao, đều do nàng quyết định.
Sau một hồi chấn động, cuối cùng Ngọc Lãnh cũng định thần lại, nói với Diệp Viễn: “Chuyện này… Vị huynh đệ này, chuyện của ngươi Ngọc Lãnh ta cũng không thể nào quyết định được, vừa rồi đã đắc tội, mong ngươi bỏ qua cho. Theo quy tắc của Thần Cấm Yêu Vực chúng ta, tuyệt đối không được để nhân loại bước vào nửa bước, còn chuyện ngươi vào trong này, các trưởng ao cũng đã biết. Việc đi đâu vê đâu vân nên đợi bọn họ đưa ra quyết định. Hay là… tiểu huynh đệ ngươi đi cùng chúng ta quay về trong tộc một chuyến?”
Nhìn thấy thanh thế vừa rồi của Diệp Viễn, nàng tự biết bản thân không phải là đối thủ của Diệp Viễn, vừa rồi nếu như không phải Diệp Viễn nương tay, thì lúc này nàng nào có thể đứng ở đây được nữa?
Còn chuyện Diệp Viễn tiến vào Thần Cấm Yêu Vực, đương nhiên các trưởng lão trong tộc cũng đã biết, cho nên Ngọc Lãnh mới đưa ra lời mời này.
Diệp Viễn cũng vì rất hiếu kỳ với nơi được gọi là Thần Cấm Yêu Vực này, cho nên liền gật đầu nói: “Được, ta đi cùng các ngươi!”
Không khí trên cả chặng đường vô cùng kỳ quái, Ngọc Lãnh vừa sợ lại vừa đề phòng Diệp Viễn, cho nên luôn trong trạng thái căng thẳng, giống như đang đương đầu với đại địch.
Diệp Viễn cũng biết suy nghĩ này của nàng, nhưng hẳn không thèm để tâm.
Còn Ngọc Thư lại khác hoàn toàn, dường như nàng vô cùng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, cho nên trên cả chặng đường nàng không ngừng hỏi hết điều này tới điều khác.