it
Diệp Viễn bỗng nhiên quát khẽ, thanh âm không lớn nhưng lực xuyên thấu cực mạnh!
Trên quảng trường, phạn âm còn đang lượn lờ quanh quấn, bỗng bị một tiếng quát khẽ của Diệp Viễn đánh tan!
Cũng vào lúc đó, thanh âm của Diệp Viễn đồng thời truyền vào trong óc của mọi người ở đây.
Một tiếng quát khẽ này đối với bọn họ chẳng khác nào một tiếng gọi rung chuyển đất trời, lập tức kéo bọn họ trở về thực tại.
“Xì xì xì, ta đang làm gì thế này? Ghê muốn chết.”
“Khốn kiếp, ta vừa làm cái gì thế nhỉ?”
“Trời đất, chết mất thôi! Xấu hổ chết
mất!”
Một đám võ giả đỏ mặt tía tai khi phát hiện mình đang làm mấy động tác đáng xấu hổ.
Có những pho tượng đã bị võ giả hôn đầy nước miếng lên mặt, nhìn ghê tởm vô cùng.
Diệp Viên lắc đầu than thở: “Đám người kia, khấu vị thật là nặng. Còn để họ tiếp tục như thế, không biết rồi sẽ làm ra loại chuyện gì nữa đây.”
Quân Thiên Vũ cười ha hả: “Chuyện thường tình của con người thôi mà, ha ha ha…”
Tuy rất muốn nhịn xuống, nhưng cuối cùng Quân Thiên Vũ vẫn phải cất tiếng cười to.
Những người khác nghe được tiếng cười của hắn đều chỉ mong tìm thấy cái lỗ nào để chui ngay xuống dưới.
Nếu những pho tượng này là những cô gái đẹp thì còn đỡ, nhưng đây lại là những pho tượng, bọn họ làm chuyện xấu hổ đó với những pho tượng, thật là quá mất mặt.
ứng Thiên Nhai đỏ bừng mặt, đi tới chỗ Diệp Viễn hỏi: “À… Diệp đại sư, là ngươi đã cứu chúng ta?”
“Đúng thế đấy, nếu không nhờ Diệp Viễn, các ngươi đã chết còn chưa xong đâu, ngay cả thần hồn cũng sẽ không được siêu sinh! Trước đó còn có mấy kẻ muốn giết Diệp Viễn, thật là buồn cười!” Quân Thiên Vũ bỗng thu tiếng cười lại, hừ lạnh nói.
Bùi Văn Cường vừa ôm hai pho tượng, tay đã luồn vào trong lớp áo của tượng, làm các loại động tác bất nhã, dáng dấp hèn mọn đáng khinh cực kỳ.
Mà Quân Thiên Vũ nói lời đó chính là để cho gã nghe.
“Hừ, nói dễ nghe thật! Động phủ này quỷ dị vô cùng, hắn là sợ bọn ta chết sạch, một mình hắn không ra được phải không? Đừng có lừa bịp bổn tọa, bổn tọa sẽ không cảm kích hắn đâu.”
Bùi Văn Cường không ngu, hắn đã nhanh chóng đoán ra dụng ý của Diệp Viễn.
“Dù thế nào đi nữa, Diệp Viễn cứu ngươi cũng là sự thực.” Quân Thiên Vũ cau mày nói.
Thấy thái độ của Bùi Văn Cường như vậy, Quân Thiên Vũ đã hơi hối hận vì Diệp Viễn cứu hắn.
Diệp Viễn chỉ bình thản nói: “Quân huynh, không cần nhiều lời làm gì.”
“Mọi người lui lại!” Bỗng Diệp Viễn kêu lên.
Những võ giả khác quay sang nhìn đồng bạn, cuối cùng vẫn nghe lời lui ra.
Ngay cả những kẻ không chịu phối hợp với Diệp Viễn như Bùi Văn Cường và Hạ Thư Minh cũng thức thời tránh qua một bên.
Tuy ngoài miệng nói không cảm kích Diệp Viễn nhưng từ đáy lòng Bùi Văn Cường vẫn có chút ít cảm kích trước cử chỉ cứu người của Diệp Viễn.
Dù cho chỉ có một tia, nhưng rốt cuộc vẫn là có.
Bất kể xuất phát từ mục đích gì, Diệp Viễn cũng đã cứu mạng hắn.
Cho nên lúc này, lần đầu tiên gã không chống đối lời của Diệp Viễn.
Hơn nữa, hẳn cũng rất tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn muốn làm gì?
Chỉ thấy Diệp Viễn bước tới trước mặt một pho tượng cung nữ, bỗng vung ngón tay điểm vào giữa hai hàng mày.
Một tia hồn lực mỏng manh theo ngón tay hắn xâm nhập vào trong pho tượng, ngay sau đó, một màn khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.