Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên vẫn là vương thành Ung Đương súc tích thâm hậu mà! Bọn họ cường đại, cũng không chỉ là bởi vì một mình Tất Thiên Chu mà là tổng thực lực cường đại.”

“Vương thành Võ Mông muốn vượt qua bọn họ, e là độ khó hơi lớn.”

“Cũng không biết rốt cuộc Diệp Viễn giết bao nhiêu người, trên tay có bao nhiêu linh dược.”

Tất cả mọi người đều rất tò mò rốt cuộc trên tay Diệp Viễn đã có bao nhiêu linh dược.

Dựa theo tỷ lệ 5-1, ít nhất Diệp Viễn phải có một vạn bụi cây linh dược trở lên mới có thể thắng được.

Số lượng cây này, ở trong bách thành thí luyện là không dám tưởng tượng.

Sau khi lấy được nhẫn trữ vật, Diệp Viễn sẽ chuyển hết tất cả linh dược sang nhẫn trữ vật của mình.

Cho nên, ai cũng không biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu linh dược.

Đúng lúc này, Huyền Lĩnh chậm rãi mở miệng.

“Người đứng đầu ngoại viện, Diệp Viễn của vương thành Võ Mông, tổng cộng thu được số linh dược cấp một là… 21300 bụi cây!”

Huyền Lĩnh vừa nói xong, toàn bộ quảng trường lập tức nổ tung.

Dựa theo tỷ lệ 5-1, linh được của một mình Diệp Viễn đạt được liền vượt lên gấp đôi vương thành Ung Dướng!

“Tên gia hỏa này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người!”

“Không ngờ được! Đúng là không ngờ được! Vương thành Võ Mông thế mà lại có một yêu nghiệt như vậy!”

“Động Huyền hậu kỳ đã mạnh vậy, đợi đến lúc hắn đột phá Khuy Thiên Cảnh, vậy thì còn thế nào nữa?”

“Trước bách thành thí luyện lần này, e rằng ai cũng không ngờ được, vương thành Võ Mông lại có thể đứng đầu?”

Bọn họ cũng không biết, ba tháng cuối cùng ở chỗ này, ước chừng Diệp Viễn đã giết hai nghìn người!

Dù là trên tay mỗi người chỉ có mười cây linh dược, cộng lại cũng đến con số hai vạn.

Diệp Viễn ngự kiếm phi hành, cộng thêm Vô Trần mở rộng thần thức, ở dưới trường hợp này quả thực không có gì bất lợi.

Dù là ngươi lẩn tránh hay ẩn nấp, chỉ cần đi vào phạm vi dò xét của Vô Trần, thì sẽ không chạy khỏi một chữ “chết”.

Huyền Lĩnh vung tay lên, ba đạo quang ảnh bay ra.

Trong đó có hai đạo bay về phía Diệp Viễn, một đạo khác bay về phía Tất Thiên Chu.

“Đây là phần thưởng của các ngươi!” Huyền Lĩnh thản nhiên nói.

Trước người Diệp Viễn là hai cái hộp ngọc, trong đó có một cái nhỏ một chút, một khác khác hơi hẹp dài.

Hiển nhiên, cái nhỏ một chút chính là Thần Đan tứ tinh còn cái hẹp dài đương nhiên chính là Khấp Linh Quả.

Tác dụng của Khấp Linh Quả này, Diệp Viễn cũng nghe Vô Trần nói qua, đúng thật là đồ tốt.

Khấp Linh Quả này chính là linh vật thiên địa, bên trong ẩn chứa rất nhiều linh khí, thậm chí mạnh hơn rất nhiều so với đan dược thông thường.

Dùng một viên Khấp Linh Quả, tương đương với trăm năm khổ tu!

Mười viên Khấp Linh Quả, thế nào cũng có thể khiến cho Diệp Viễn đột phá Động Huyền đại viên mãn.

Diệp Viễn thu hai đồ vật lại, chắp tay với Huyền Lĩnh, nói: “Đa tạ Huyền Lĩnh đại nhân!”

Huyền Lĩnh liếc mắt thâm sâu nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Đây là các ngươi đáng có được! Diệp Viễn, ngươi rất giỏi, ngày khác ngươi rời khỏi vương thành, có thể tới hoàng thành Thiên Ưng tìm ta.”

Huyền Lĩnh khiến cho tất cả mọi người biến sắc.

Hoàng thành Thiên Ưng, đây chính là người quản lý vương thành Võ Mông.

Mức độ cường đại là những người như bọn họ khó có thể tưởng tượng được.

Đối với những học viên này mà nói, nguyện vọng cả đời chính là được đi vào hoàng thành Thiên Ưng.

Ở trong lòng bọn họ, hoàng thành Thiên Ưng chính là sự tồn tại như thánh địa.

Bách thành thí luyện này không biết đã tổ chức bao nhiêu lần, Huyền Lĩnh đại nhân cũng chưa từng nói qua lời như vậy.

Nhưng mà lần này, hắn lại phá lệ mở miệng!

Điều này nói rõ, hắn thật sự động lòng yêu tài.

Lúc này, tất cả học viên đều không ngừng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Diệp Viễn.

Cho dù là Tất Thiên Chu, trong ánh mắt cũng có nhiều vẻ kinh ngạc.

“Được rồi, bách thành thí luyện lần này dừng ở đây, các ngươi trở về đi!”

Huyền Lĩnh nói xong, hai tay bấm pháp quyết, trăm tòa tế đàn cùng mở ra, thân hình mọi người biến mất ở trong bí cảnh.

Bách thành thí luyện, tin tức vương thành Võ Mông mạnh mẽ đoạt vị trí đứng đầu, truyền ra khắp toàn bộ vương thành Võ Mông nhanh như gió.

Thực lực của vương thành Võ Mông ở trong trăm tòa vương thành vẫn luôn không nóng không lạnh.

Không coi là yếu nhưng mà tuyệt đối không phải là mạnh.

Loại chuyện đứng đầu trăm thành này cho tới bây giờ là chưa từng dính nổi lên người vương thành Võ Mông.

Nhưng mà lần này, vương thành Võ Mông lại có thể áp vương thành Ung Đương xuống, trở thành vương thành đứng đầu trăm thành.

Tin tức này, quá phấn chấn lòng người.

“Diệp Viễn thực sự là quá trâu bò! Hắn là lấy lực một người, đưa vương thành Võ Mông lên bảo tọa đứng đầu!”

“Còn nhớ lúc trước khi hắn vừa mới vào học phủ, mọi người còn cảm thấy thực lực của hắn quá yếu. Không ngờ được lúc này mới có hơn mười năm, hắn đã phi thẳng lên trời.”

“Hắn đến Cận Vũ còn đánh bại được, trong cảnh giới Động Huyền Thần Cảnh đã không có địch thủ rồi đi?”

Bên trong học phủ, khắp nơi đều có người đang tán thưởng Diệp Viễn.

Trước đây khi Diệp Viễn đánh bại Tần Thiệu mặc dù là kinh diễm nhưng mới chỉ ở nội bộ học phủ Võ Mông.

Nhưng bây giờ thì khác, Diệp Viễn trong bách thành thí luyện hoàn toàn là lấy tư thế quét ngang bắt được hạng nhất.

Trong phủ thành chủ, một người trung niên khí vũ hiên ngang ngồi ở phía trên cao đường.

Phía dưới chính là phủ chủ học phủ Ông Nhất Dương và Lôi Minh.

Lôi Minh khom người, nói lại chuyện Tần Nguyên Long ám sát Diệp Viễn một lần nữa, tức giận nói: “Thành chủ đại nhân, Tần gia quả thực quá không ra gì! Bất luận bọn họ và Diệp Viễn có ân oán gì, dùng lại thủ đoạn này để đi đối phó một học viên cảnh giới Động Huyền, thật sự khiến cho người ta khinh thường!”

n oán giữa Tần gia và Diệp Viễn, thị phi khúc triết bên trong trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Tần gia là bá đạo đã quen, căn bản là trong mắt không chứa nổi hạt cát.

Thành chủ Võ Mông thản nhiên nói: “Ôn Nhất Dương, ngươi thấy thế nào?”

Ôn Nhất Dương chắp tay nói: “Thành chủ đại nhân, Diệp Viễn là thiên tài mười vạn năm mới có một, ý nghĩa của hắn ta đối với vương thành Võ Mông không cần nói cũng biết! Lần này, Tần gia thật là hơi quá đáng.”

Ôn Nhất Dương thân là phủ chủ học phủ, bên dưới mình có một thiên tài như vậy, đương nhiên là cực kỳ quý trọng.

Hành động của Tần gia đã chạm đến giới hạn của hắn.

Thành chủ Võ Mông rơi vào trầm lặng hồi lâu, Ôn Nhất Dương và Lôi Minh không dám nhiều lời, hai người nhìn nhau đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ nghi hoặc.

Chuyện này quá rõ ràng, hình như cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế?

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không cho Tần gia giáo huấn, e là về sau bọn họ sẽ càng thêm không kiêng nể gì cả.

Lúc lâu sau, thành chủ Võ Mông mới chậm rãi nói: “Hành động này của Tần gia đúng là không ổn, thế nhưng Tần Nguyên Long đã rút khỏi Tần gia, hơn nữa là bị Lôi Minh đánh chết, việc này coi như đã xong. Nếu vẫn còn tìm Tần gia gây phiền phức, phủ thành chủ cũng không có lý do. Tần gia là lão gia tộc của vương thành Võ Mông, cống hiến rất nhiều cho vương thành Võ Mông, đơn giản là không thể làm hành động mù quáng. Chuyện này, dừng ở đây! Bản tọa sẽ công khai cảnh cáo Tần gia, để bọn họ chú ý. Lần này, Diệp Viễn lập được công lao hiển hách cho vương thành, hơn nữa còn thắng được Khải Thần Đan tứ tinh, các ngươi phải thưởng Diệp Viễn thật tốt.”

Trong lòng Ôn Nhất Dương chấn động, không ngờ được thành chủ đại nhân lại hời hợt bỏ qua chuyện này như vậy.

Ý của thành chủ đại nhân là, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Mặc dù Tần gia là gia tộc thâm căn cố đế ở vương thành, nhưng thành chủ đại nhân cũng không nhất định phải kiêng kỵ như thế?

Xử lý như vậy đối với Ông Nhất Dương mà nói đương nhiên không có gì, nhưng mà hắn lo lắng, Diệp Viễn sẽ vì vậy mà có ý kiến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK